Chương 5:

“Đi ăn đi,” Tống Lam lộ ra nụ cười hòa ái, “Nhớ chừa chút bụng cho tiệc tối."

Cô Thành: “……?”

Tại sao bộ dáng lại có vẻ rất hài lòng.

Ninh Ý nằm trên giường lại vui vẻ đắc ý, sau đó mới choàng tỉnh.

——Đồ ăn tới rồi!

“Ông ~ xã ~" Cô gọi ở trong đầu.

Lúc này Cô Thành vừa mới đi tới bên giường, xác nhận cô không chảy nước miếng đầy mặt mình.

Nhưng đột nhiên nghe cô kêu lên thì mới sững người lại.

Cảm giác của cô lại nhạy bén như vậy?

Rõ ràng thân thể của hắn chỉ có thể cảm nhận được một chút dao động không khí cực nhỏ.

Cô Thành bất động thanh sắc, hỏi: "Bây giờ cô có thể đổi lại không?”

Thái độ của Ninh Ý rất tốt: "Còn chưa.” Nhưng vì chính chiếc bánh nên đang rất cố gắng.

Cô Thành nhìn về phía đồng hồ trên tường, híp mắt tính toán thời gian.

Hôm nay bọn họ hoán đổi tổng cộng ba lần, lần đầu tiên lần thứ hai là một lần hoán đổi hoàn chỉnh qua lại. Sau lần thứ ba lại có thời gian phục hồi, đến nay khoảng gần hai tiếng.

Hắn cần nhanh chóng tìm hiểu các quy luật và hạn chế trao đổi thân thể, có vậy mới đạt được nhiều quyền chủ động hơn.

Có lẽ, đây cũng là bước ngoặt quan trọng để hắn thoát khỏi trạng thái thực vật.

“Không sao cả ông xã,” giọng điệu của Ninh Ý vô cùng thâm tình, “Hiện tại nếu chuyện hoán đổi đã xảy ra, vì anh, tôi nguyện ý thừa nhận thống khổ nằm ở đây, đổi lấy tự do của anh.”

Dù sao mục tiêu lớn nhất của cô hiện tại chính là ăn ngon ngủ ngon! Lại bớt chút thời gian dùng kỹ thuật toàn năng thời mạt thế để đếm tiền, chờ đến khi đại lão tỉnh lại, mình cũng không đến mức bị phản sát mà trở tay không kịp.

Cô Thành nghe thấy thế thì nhếch môi, đáy mắt lại không có bất kỳ ý cười nào: dối trá.

Lại qua một lát sau, năng lực hoán đổi của Ninh Ý khôi phục bình thường.

Cô Thành âm thầm ghi nhớ, lần này thời gian phục hồi đại khái là khoảng hai giờ mười lăm phút.

Chỉ là hắn nghĩ sau khi đổi lại về thân thể thì mình cũng đã sớm quen thuộc, thế nhưng trở lại nơi phong bế tĩnh mịch kia, hắn lại cảm nhận được một trận nóng nảy không nhẫn nhịn.

Sau một thời gian ngắn trải nghiệm tự do, bóng tối liền trở nên khó chịu hơn.

Mà Ninh Ý sau khi trở lại thân thể mình cũng không nói nữa.

Quả nhiên, nhân tính vốn là ích kỷ.

Hắn cũng như thế.

Cô Thành bị vây trong bóng đêm tĩnh mịch, tính tình càng trở nên âm lãnh: “Này.”

Đối diện không có trả lời.

Bóng tối yên tĩnh giống như thủy triều vô biên vô hạn, Cô Thành bỗng nhiên sinh ra một tia hoài nghi.

Chẳng lẽ việc hoán đổi thân thể lấy lại tự do, chỉ là do hắn bị nhốt khiến tinh thần thất thường rồi gây ra ảo giác?

“…Này,” Thanh âm của Cô Thành vô cùng lạnh lẽo, “Cô…”

"Thứ nhất, tôi không gọi là này.”

Cuối cùng giọng nói của cô cũng truyền tới.

"Thứ hai, tôi đang ăn bánh ngọt,” Giọng nói của Ninh Ý có chút mơ hồ, “Ông xã đang thấy cô đơn sao? Muốn nghe thấy âm thanh nhai nuốt?”

Từ trước đến này Ninh Ý vẫn rất coi trọng thức ăn.

Ăn chất lỏng dinh dưỡng tổng hợp và bánh quy trong nhiều năm, hiện tại một lần nữa ăn món tráng miệng được chế biến cẩn thận của con người, cô đã có hơn nửa ngày cảm động đến nỗi không thể nói nên lời.

Cô gia không hổ là hào môn đỉnh cấp, tay nghề làm đồ ngọt của đầu bếp tương đối cao, tư vị thuần hậu ngọt ngào tràn ngập khắp đầu lưỡi, sau đó là thân bánh ngọt mềm nhũn dầy đặc, khiến dopamine (vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh) của cô bắt đầu điên cuồng tiết ra.

Ninh Ý hào phóng chia sẻ niềm vui với chồng người thực vật: "Amy Amy Amy."

Lần này tới lượt Cô Thành rơi vào yên lặng.”

Ninh Ý tiếp tục: "Bẹp bẹp bẹp."

Cô Thành: ". . ."

Ninh Ý: "Đợi bữa tối lát nữa tôi sẽ tiếp tục phát sóng trực tiếp cho anh nghe, ông xã cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh cảm thấy cô đơn.”

“...... Được rồi,” Cô Thành mặt không chút thay đổi, "Câm miệng."

Hôm nay Cô gia vì chiêu đãi danh nhân hào môn đến đây, cho nên buổi tối muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ trong phòng tiệc.

Sau khi ăn xong miếng bánh kia, Ninh Ý bắt đầu sinh ra hứng thú đối với bữa tiệc tối của Cô gia.

Trong cốt truyện gốc, đây cũng là một điểm nội dung. Bởi vì nguyên chủ lần đầu tiên tham gia loại dạ tiệc của xã hội thượng lưu này, tự ti nhát gan không dám nói chuyện, bị nữ chủ sủng văn tự tin hào phóng hung hăng kéo thành tổ đối chiếu. Sau khi trở về tâm tính càng thêm vặn vẹo, ngược đãi gấp bội, cũng là khởi đầu cho cái chết sau này của cô.

Ninh Ý lại đi soi gương trước khi rời khỏi phòng bệnh.

Quả nhiên ngủ ngon khiến tinh thần trở nên tươi tắn. Ở mạt thế cô không cách nào ngủ sâu, ăn cũng ăn không ngon, ngũ quan tuy rằng vẫn là ngũ quan này, nhưng mỹ mạo giảm đi rất nhiều. Nhưng lúc này cả người Ninh Ý đều giãn ra, trên gương mặt tinh xảo có loại lười biếng xinh đẹp.

Lớn lên như vậy mà còn tự ti?

Qủa nhiên đây là một cốt truyện không có não.