Để chúc mừng việc Cô Thành tỉnh lại Tống Lam đã cho những người hầu của mình trang trí lại toàn bộ trang viên của Cô thị.
Không gian vui vẻ, tươi mới, nghênh đón Cô Thành sau 3 năm trở về.
Nhưng việc giao tiếp với mọi người bây giờ đối với Cô Thành vẫn còn hạn chế.
Mặc dù chức năng của mắt, mũi và miệng của Cô Thành đã được phục hồi nhưng thính giác vẫn chưa nhạy bén như cũ, Tống Lam và những người khác trước tiên chỉ có thể trò chuyện thông qua giấy bút, thậm chí họ còn tính đến việc thuê giáo sư về ngôn ngữ ký hiệu để học.
Chỉ có duy nhất Ninh Ý có thể nói chuyện với Cô Thành mà không bị cản trở.
Cô Thành suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "..."
Mặc dù Đinh Tư Nguyệt bị thiểu năng trí tuệ nhưng cô ta đã từng đưa ra một phương án.
Hắn đã gọi quản gia đến để điều chỉnh bộ tai nghe dẫn truyền qua xương phù hợp với hắn, hơn nữa còn phải khớp với vành tai để nghe được tốt hơn. Dù sao hắn cũng không chắc khi nào thính giác của mình sẽ được phục hồi hoàn toàn.
Quản gia: "Vâng! Thiếu gia!"
Tất cả mọi người trong Cô gia đều làm việc rất năng nổ, trong vòng một giờ bộ tai nghe đã được chuẩn bị xong. Khi biết mình có thể nói chuyện với Cô Thành, toàn bộ Cô gia đều hào hứng đeo tai nghe để chờ đợi.
Bà Tống Lam cầm ống nghe, một lúc sau mới thận trọng hỏi: "Alo? A Thành? Con có nghe mẹ nói gì không?"
Cô Thành: "Con nghe giọng mẹ rồi."
Thực ra Cô Thành khi còn ở trong cơ thể của Ninh Ý đã từng nói chuyện với Tống Lam nhiều lần, nhưng đối với Tống Lam đây lại là lần đầu tiên sau ba năm bà thực sự được nói chuyện với con trai mình, thiếu chút nữa bà đã khóc ở đó rồi.
Cô Nhạc càng không thể kiềm chế được, ở đầu giường khóc khóc lớn tiếng: “Anh! Anh hai, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Em biết anh nhất định sẽ tỉnh lại mà! Em ngày nào cũng đợi anh đó! Anh có biết em đã đợi bao lâu không-”
Cô Thành không nhịn được nữa, nhíu mi mắt lại: “Đừng ồn ào."
Cô Nhạc: "OxO"
Cô tiểu thiếu gia nháy mắt.
Ba năm trôi qua, cảm giác áp chế người khác của anh hai vẫn như cũ không hề thay đổi!
Loại cảm giác áp bức như muốn nghiền nát tất cả mọi người này, quả thực không hổ là anh trai mình!
Bây giờ tin tức về việc Cô Thành tỉnh lại đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài, các trợ lý, thư ký và cận vệ trước đây của Cô Thành, những bộ phận cũ dưới trướng của hắn đều nhận được tin tức và bắt đầu quay trở lại làm việc— sự trở lại của một đế vương sắp bắt đầu!
Thấy mọi người nói chuyện với Cô Thành sôi nổi như vậy, Ninh Ý im lặng đứng ở một góc phòng bệnh, xấu hổ không biết nên nói chuyện với anh như thế nào.
Nói thế nào đây. Còn có cảm giác như mình vừa làm càn vậy.
Tuy nhiên, Cô Nhạc khóc xong, chủ động quay đầu lại nhìn và ra hiệu cho cô, nói với Cô Thành: “Anh à, anh còn chưa biết chị dâu đâu nhỉ! Để em giới thiệu với anh một chút nhé?”
Dù sao họ đều là những người mà Cô Thành quen biết, Ninh Ý nên là người đầu tiên mà Cô Thành cần giới thiệu sau khi tỉnh lại.
Ninh Ý ngượng ngùng: Cũng không phải không quen biết.
Chỉ có thể nói rằng họ rất quen thuộc.
Ánh mắt u ám của Cô Thành đảo một vòng quanh người Cô Nhạc rồi nhìn sang Ninh Ý.
Dừng lại hai giây: “——À”.
Tống Lam cũng khẽ cười nói: "Tiểu Ý, lại đây."
Ninh Ý ngượng ngùng tiến lên hai bước: "Chồng tôi cũng ở trước mặt mọi người nói tôi là duyên phận của anh ấy mà, anh ấy chắc hẳn cũng sẽ biết tôi rồi."
Cô Thành: "..."
“A, cũng đúng, cũng đúng!” Cô Nhạc đột nhiên ý thức được.
Tống Lam ở một bên khẽ cười: "Nhưng mấy đứa con còn chưa thực sự nói chuyện nhiều mà?"
Ninh Ý: “Hì hì."
Cô Thành: "Haha."
Tống Lam nắm tay Ninh Ý đi đến bên giường Cô Thành, dịu dàng cười nói: "Đây, A Thành, Tiểu Ý, chúng ta chính thức giới thiệu nhau một chút, hai con là vợ chồng đã cùng nhau vượt qua những lúc khó khăn nhất cùng nhau, sau này nhất định đồng vợ đồng chồng."
Cô Thành nhìn Ninh Ý.
Ninh Ý nhìn Cô Thành.
Ninh Ý tỏ vẻ trong sáng ngây thơ: "Chào ông xã, gọi em A Ý là được rồi."
Cô Thành: "Ừ."
Lúc này đừng tỏ vẻ kiêu ngạo, đừng coi thường mạng sống của mình được không?