Cô Thành trực tiếp đi về phía khu trưng bày, tầm mắt đảo qua các loại kiểu dáng.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm mua quần áo cho phụ nữ nên nhất thời có hơi do dự một chút.
Đúng lúc này, Ôn Hiểu Mạn kéo Đinh Tư Nguyệt đi tới.
“Cô chưa từng thấy nhãn hiệu này phải không?” Ôn Hiểu Mạn cười nói: “Đề nghị cô xem giá trước nha, đừng để không mua nổi.”
Cô Thành nhìn cô ta như nhìn bệnh nhân.
Trên thế giới này, hoàn toàn không tồn tại thứ hắn không mua nổi.
Mọi người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như vậy của hắn, ai nấy cũng đều có chút oán hận… chẳng lẽ là Cô thiếu gia thật sự sắp tỉnh lại, Ninh Ý mới chảnh chọe như vậy? Nhưng nếu Cô thiếu gia tỉnh thì chắc chắn cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, cô chảnh chọe cái gì chứ?
Có người nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc Cô đại thiếu làm sao vậy?”
“Thật sự anh ấy đã có thể hoạt động sao? Nói chuyện đi, đừng hẹp hòi như vậy.”
Đinh Tư Nguyệt cũng nhìn Ninh Ý, chỉ có điều khóe miệng cô ta vẫn luôn nở nụ cười.
Cô ta cũng không cần cầu xin hỏi Ninh Ý tin tức Cô đại thiếu như vậy… bởi vì hạt giống cô ta gieo xuống đã sớm mọc rễ nảy mầm rồi!
Cô Thành thật sự cảm thấy quá ồn ào.
Hắn trực tiếp cầm bảy bộ trang phục cưỡi ngựa đi đến quầy tính tiền.
Nhân viên cửa hàng theo thói quen hỏi một câu: "Xin chào, xin hỏi có thẻ hội viên không?”
Ôn Hiểu Mạn ở bên cạnh cười khúc khích: "Cậu có thể không biết, tháng trước cô ấy mới đến thành phố A. Nơi trước đây cô ấy ở… ha ha ha cũng không có loại cửa hàng này nha.”
Đinh Tư Nguyệt che miệng cười, nhưng đẩy cô một cái: "Ai nha, đừng nói như vậy.”
Cô Thành thậm chí còn không thèm liếc nhìn những người này.
Hắn nhìn nhân viên cửa hàng, nhàn nhạt báo ra một chuỗi con số.
Nhân viên cửa hàng nghe thấy vậy, cảm thấy có chút quen thuộc, nghi hoặc gãi gãi đầu, sau đó nhập vào máy: "!!"
Nhất thời, nhân viên cửa hàng ngồi thẳng lưng: "Xin mời, mời nhập mật khẩu hội viên vào!"
Cô Thành giơ tay đặt lên máy nhập mật mã.
Ôn Hiểu Mạn nhàn rỗi nói: "Được rồi, ở đây giả vờ cũng đủ rồi, diễn nữa sẽ rất khó coi.”
Đinh Tư Nguyệt dịu dàng nói: "Em gái, chị giúp em trả cũng được, không cần giả vờ như vậy.”
Tuy nhiên, mật khẩu được nhập chính xác, mức tiêu dùng trực tiếp được trừ vào số dư thẻ hội viên.
“Chào cô, tiêu phí là ba vạn một ngàn ba trăm đồng.”
Mọi người sửng sốt, không ngờ Ninh Ý thật sự có thẻ hội viên? Nhưng cũng không phải là tiêu phí kếch xù gì, sao phải giả bộ bức bách chứ?
Kết quả một giây sau, chợt nghe nhân viên cửa hàng cung kính cung tiễn nói: "Số dư thẻ hội viên của cô là ba trăm hai mươi ba vạn chín trăm đồng, hoan nghênh lần sau ghé thăm!"
Ôn Hiểu Mạn: "...”
Đinh Tư Nguyệt: "...”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Cô Thành quét mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.
[Ha ha ha ha ha mẹ nó, chị Ý, chị là chị của em]
[Ngầu quá đi mất ha ha ha]
Triệu Mạt Sơ là bạn của chủ cửa hàng đồ hiệu ngoài trời, là người đứng đầu giới giải trí, rất nhanh đã được chia sẻ quả dưa khôi hài mất mặt này, lập tức gửi tin nhắn cho Ninh Ý.
[Bạn tôi nói bọn Đinh Tư Nguyệt đều xanh mặt, nhưng trên tay bọn họ đều không có số tiền mặt lớn như vậy]
[Nhưng mà cô lại có thể dùng thẻ của Cô đại thiếu? Tôi rất hâm mộ nha]
Ninh Ý vừa tỉnh ngủ, mới từ chỗ “người buôn dưa” biết được chiến tích huy hoàng của "mình", nghe xong cũng rất vui vẻ.
Tốt lắm, lão chồng chết tiệt của cô còn rất giỏi!
Ninh Ý vui vẻ, rất lo lắng nữ chính còn có thể trở thành ánh sáng của Cô thiếu gia hay không!
Kết quả.
Sau khi nhân viên giao những bộ trang phục cưỡi ngựa mà Cô Thành mua về nhà, Ninh Ý không cười nổi nữa.
“Ông xã." Cô gọi Cô Thành.
Cô Thành bình tĩnh tự nhiên: "Hả?”
Ninh Ý: "Anh mua cầu vồng về à?”
Bảy bộ trang phục cưỡi ngựa, đỏ cam vàng lục xanh tím, mỗi bộ đều có nét độc đáo riêng!
Cô Thành: "...”
Cô Thành: "Khác với hình ảnh?”
Ninh Ý: A a a tức chết!
Tại sao lại quên mất hắn mù chứ!
Ninh Ý đứng trong phòng bệnh của Cô Thành giương nanh múa vuốt đánh không khí.
"Anh không nhìn thấy sự khác biệt sao, mắt anh không nhìn thấy sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Cô Thành mang theo một nụ cười khó hiểu.
“Tôi thấy được.” Anh nói.
Ninh Ý nghĩ thầm: Anh thấy được cái rắm!
Anh thấy được ba ba!
Ninh Ý đập loạn xạ vào không khí, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc y tế vận hành và tạp âm rất nhỏ ở phía xa xa.
Nhưng mà bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn, cúi đầu...
Đối diện với một đôi mắt.
Cô Thành đang nằm thẳng trên giường, lẳng lặng nhìn cô.
Ninh Ý: "!!!”
Mẹ nó! Hắn mở mắt rồi!