- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công Lạnh Nhạt
- Chương 3:
Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công Lạnh Nhạt
Chương 3:
“Mẹ nó, hóa ra cô ta lại xinh đẹp như vậy?” Có người nhỏ giọng nói.
Một thiên kim bên cạnh lại ra vẻ bĩu môi khinh thường, xinh đẹp thì có ích lợi gì?
Nhìn biểu hiện liền biết Cô Thành còn chưa tỉnh, bằng không tại sao vẻ mặt của “Ninh Ý” lại như đưa đám như vậy?
Trong lúc nhất thời, nhóm thiên kiêu đều có loại cảm giác thất vọng lại vừa nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu đi lên đánh giá từ trên xuống dưới “Ninh Ý”.
Cô Thành đã rất lâu không tiếp xúc với người khác, cho nên cảm thấy vô cùng không khỏe, thế là lạnh lùng mở miệng: “Tránh ra.”
Cỗ khí tức đến từ thượng vị giả, lãnh đạm mang theo cảm giác áp bách, vậy mà khiến cho mấy người tiến đến phía trước hô hấp cứng lại.
Nhưng mà ngay sau đó bọn họ liền bật cười, Ninh Ý còn có thể trang bức sao?
Cô Thành lại không tỉnh, một đứa con gái bị hào môn vứt bỏ như cô cũng dám kiêu ngạo?
Có người châm chọc, nói: “Ai da, tư thế này, ai không biết còn tưởng là Cô đại thiếu tự mình tới đây?”
Người bên cạnh cũng lập tức phụ họa: “Người ta tới từ nông thôn, có thể gả vào Cô gia đã là một bước nhảy vọt về giai cấp ~ chẳng lẽ không được lên mặt một chút sao?”
Cô Thành lạnh nhạt mà nhìn lại gương mặt của những người này, trước kia khi còn đứng trước mặt hắn thì luôn là bộ dáng tươi cười vui vẻ.
Thật đúng là chưa từng thấy qua bộ mặt này của bọn họ.
Lúc này, Đinh Tư Nguyệt bước ra, mang theo sự săn sóc cùng thấu hiểu, ôn nhu nói: “Mọi người đừng nói như vậy, trong lòng Tiểu Ý nhất định rất khó chịu…” Bằng không tại sao lại muốn ngược đãi Cô Thành?
Mọi người đều biết Đinh Tư Nguyệt mới vừa được Đinh Gia đón về, thiên kiều bách sủng danh tiếng đang thịnh, còn có con trai lớn Cố gia làm sứ giả hộ hoa, bởi vậy ai ai cũng phải nể mặt cô.
“Nguyệt Nguyệt thật sự là người đẹp tâm lại tốt!”
“Không hổ là thiên kim danh môn chân chính!”
Đinh Tư Nguyệt tươi cười khiêm tốn, đáy mắt lại không che dấu được kiêu ngạo cùng tự đắc.
Cô liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh, tuy rằng rất muốn lập tức đi chữa trị cho Cô đại thiếu gia, thế nhưng hiện tại tai mắt rất nhiều, cho nên không thể nóng vội.
Vì vậy, cô kéo “Như Ý” lại, thân thiết nói: “Đi, chị sẽ đưa em đi tham quan Cô gia.”
Cô Thành: “?”
Cố Tắc Ngụ cao to cũng đi tới, “Nguyệt Nguyệt, anh đi với em.”
Đinh Tư Nguyệt tự nhiên không có cự tuyệt, tư thái bảo vệ của Cố Tắc Ngụ, nói vậy cũng sẽ kí©h thí©ɧ đến Ninh Ý. Mà tâm lý của cô càng vặn vẹo thì lại càng có thể làm nổi bật lòng tốt của mình!
“Chúng ta đi thôi ~” Cô ta mỉm cười nói.
Cô Thành cũng không có từ chối.
Hắn vừa lúc mượn cơ hội này quan sát tình huống hiện tại của Cô gia, mau chóng lấp đầy ba năm thiếu sót. Tính toán thời gian, dự án mà hắn thúc đẩy trước khi xảy ra chuyện, hiện giờ hẳn là đang hồi vốn.
Đi trong trang viên khí phái của Cô gia, Đinh Tư Nguyệt tươi cười mà hoài niệm, "A, nơi này —— khi còn bé chị thường xuyên tới đây chơi. Khi đó dì Tống Lam rất thích chị, đáng tiếc bây giờ chị lại không phải là con dâu..."
Nói xong, Đinh Tư Quyết giống như là mới nhớ tới lời này sẽ thương tổn "Ninh Ý", thế là vội vàng nói: "A, thực xin lỗi em gái, chị không có ý kia.”
Cô Thành lại nhìn cô ta một cái.
Trà xanh cấp thấp.
Cố Tắc Ngụ ở một bên không kiên nhẫn mà nói: “Nguyệt Nguyệt, tại sao em phải xin lỗi? Không phải em đã nhường vị trí này cho cô ta sao, cô ta còn bất mãn chuyện gì nữa?”
Cái loại bảo vệ bá đạo này, nếu là tiểu nữ sinh thì nhất định không thể chống cự được.
Hai má Đinh Tư Nguyệt đỏ ửng, âm thầm quan sát "Ninh Ý", lại hài lòng khi nhìn thấy trên mặt đối phương lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Cô Thành quả thật đang nghĩ tới người tên Cố Tắc Ngụ này.
Hắn quay đầu nhìn về phía gã, nhàn nhạt nói: “Năm trước anh diễn kịch còn quên từ rồi than thở khóc lóc ở đại hội cổ đông Cố gia, sau đó lại lên làm giám đốc điều hành.”
Cố Tắc Ngụ bỗng nhiên biến sắc, việc này ngoại trừ các trưởng bối lúc đó thì không còn ai biết, thế nhưng một người vừa mới bước vào hào môn như Ninh Ý lại biết rõ chuyện này!?
Gã theo bản năng nhìn về phía Đinh Tư Nguyệt: “Em nói với cô ta?”
Đinh Tư Nguyệt mở to hai mắt, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể!”
Cô ta thật sự không nghĩ tới, mình lại xem thường Ninh Ý! Người này thế mà bắt đầu khıêυ khí©h quan hệ giữa cô và Cố Tắc Ngụ?!
Quả nhiên, người có tâm lý vặn vẹo chính là như vậy, bản thân không được hạnh phúc thì cũng không thể nhìn thấy người khác hạnh phúc!
Đinh Tư Nguyệt bất chấp hắn, đành phải vội vàng chứng minh bản thân trong sạch với Cố Tắc Ngụ.
Mà Cô Thành căn bản không thèm để ý bọn họ.
Càng không thèm để ý đến chuyện có thể gây thù chuốc oán cho Ninh Ý hay không.
Tình cảnh của người phụ nữ kia thì có quan hệ gì đến hắn?
Hắn đang định đến chủ trạch xem một chút, nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng ngáp dài.
Ninh Ý tỉnh ngủ.
Một giấc ngủ này cũng không dài, nhưng đã là giấc ngủ sâu đã lâu không có của cô!
Ninh Ý nằm trên giường, có loại cảm giác cả người mềm nhũn mệt mỏi, hạnh phúc đến mức không thể nghĩ gì nữa.
Lúc này, cuộc trò chuyện trực tiếp trong đầu lại có vẻ rất thuận tiện, cô hỏi Cô Thành: “Anh đang ở đâu đấy?”
Cô Thành nhìn chung quanh, lạnh lùng đáp: “Sau bếp.”
Ninh Ý ngạc nhiên nói: "Làm sao anh biết tôi đói, vậy chúng ta đổi lại đi?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Cuộc Sống Hào Môn Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Lão Công Lạnh Nhạt
- Chương 3: