Chương 23:

Chờ đến khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Ninh Ý lấy kỹ thuật cao siêu và cảm giác tiết tấu hoàn mỹ, đảm bảo mỗi một nhịp nhạc, đèn đánh vào mặt Đinh Tư Nguyệt —— đều là hoa hồng liễu lục!

Triệu Duy Ninh mặt đỏ hồng, vỗ tay đôm đốp: “Thật là piu sáng!”

Mà Đinh Tư Nguyệt mặt tái rồi: ? ? Chuyện gì xảy ra vậy!

Chờ Cô Nhạc trở lại, nhìn thấy Triệu Duy Ninh đang ngượng ngùng đỏ mặt bên cạnh Ninh Ý.

Một hồi chuông báo động lập tức vang lên trong lòng, cậu ta nắm cố áo đối phương, nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy! Đây là vợ của anh trai tôi đấy!”

Triệu Duy Ninh: "Tôi không, khụ khụ! Tôi nào dám!"

Chỉ là chị gái này vừa đẹp lại vừa có kỹ thuật siêu mạnh, thật sự quá ngầu ô ô ô!!

Đinh Tư Nguyệt tức xỉu.

Cô nhìn hình ảnh phóng viên truyền về từ hiện trường, lúc biểu tình ngọt ngào trên mặt cô ta toàn là ánh sáng xanh, đến đoạn biểu cảm ôn nhu lại bị nhắm mắt, mà đoạn kết thúc cô đã thiết kế tốt lại không thêm sáng!

Không có một tấm hình nào đạt tiêu chuẩn! Làm sao có thể tạo được danh tiếng đây!

Tinh thần của Đinh Tư Nguyệt đã muốn sụp đổ, tại sao mọi chuyện đều không giống với dự báo trong giấc mơ của mình?!

Lúc quay đầu lại thì liền thấy dáng vẻ Ninh Ý cùng Tam công tử Triệu gia đang trò chuyện vui vẻ, kết luận chắc chắn là Ninh Ý giở trò quỷ!

Đinh Tư Nguyệt trầm mặc xuống, đi về phía cô.

Ninh Ý đang quan sát toàn bộ các thiên kim, thiếu gia trong hội trường, lấy thính lực của cô thì rất dễ dàng nghe được tiếng nói chuyện xôn xao của bọn họ.

“Tôi vừa nghe có hai bác sĩ có tiếng đến A Thị…”

"Cô đại thiếu thật sự. . ."

"Không được, tôi phải tìm một cơ hội thăm hỏi anh ta. . ."

Ninh Ý vui vẻ —— quả nhiên là ánh sáng của Cô Thành!

Thật là "Vẻ vang cho kẻ hèn này"

Sau khi ăn no thì cũng mệt mỏi, thế là cô quyết định để lão chồng tới đây tiếp nhận ánh sáng 3

“Ông xã đang làm gì đấy?”

Cô Thành đang thử điều khiển cơ thể mình.

Thay đổi cực kỳ nhẹ, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Lúc xảy ra biến hóa, cũng chính là thời điểm hoán đổi với Ninh Ý…

“Tôi đã đợi em rất lâu đấy.” Âm thanh của Cô Thanh vẫn lạnh lẽo như cũ, còn mang theo chút từ tính.

Tuy nhiên Ninh Ý hoàn toàn miễn dịch.

“Thật ngại quá,” Ninh Ý đã chuẩn bị tốt câu từ, “Buổi tiệc đã sắp kết thúc, anh qua đây uống chút nước đi.”

". . ." Cô Thành, "A Ý đối với tôi thật tốt.”

Ninh Ý: "Ai bảo em yêu ông xã chứ3 "

Vì thế Cô Thành bị đổi lại đây.

Vừa đứng vững, liền nghe được một giọng nói.

“Nhìn cô có vẻ đắc ý nhỉ, em gái.”

Đinh Tư Nguyệt híp mắt nhìn cô, cũng không cần giả trang cái gì gọi là chị em tình thâm.

Đúng vậy, Ninh Ý có gì mà dám đắc ý? Cô không biết được mình còn cách kết cục thê thảm kia bao xa đâu, trong thế giời này, cô vĩnh viễn không thắng được Đinh Tư Nguyệt này!

Cô Thành mặt mày lạnh lùng, căn bản lười phản ứng.

Mà trong mắt Đinh Tư Nguyệt lại dần đắc ý, nghĩ đến mình còn một lá bài chưa lật thì cảm giác ưu việt lại tràn về.

“Cô có biết, tại sao thân thể Cô đại thiếu lại có chuyển biến tốt đẹp không?”

Đuôi lông mày Cô Thành thoáng nhướng lên.

Hắn còn chưa biết rõ ràng, chẳng lẽ đối phương lại có cao kiến gì?

Đinh Tư Nguyệt nhìn hắn, nghĩ thầm cô cứ giả vờ bình tĩnh đi, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ?

Tuy nhiên chuyện cô ngược đãi Cô đại thiếu là sự thật không thể chối được, giống như chuyện tôi mang đến ánh sáng cho hắn cũng không ai có thể lau đi!

Đinh Tư Nguyệt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Là vì tôi."

Cô Thành: "?"

Rất tốt. Lãng phí mất 5 giây cuộc sống.

Cô Thành xoay người rời đi.

“Có phải cô rất hận tôi hay không?” Sau lưng truyền đến giọng nói của Đinh Tư Nguyệt.

“Hận tôi đoạt hết tất cả mọi thứ của cô, nhưng cô cũng không có cách nào—— thế giới này chính là nghe theo tôi.”

Đinh Tư Nguyệt cầm lấy Microphone, bắt đầu nói ra âm thanh ngọt ngào.

“Cảm ơn mọi người đã thích tiết mục của tôi, em gái Ninh Ý vì để chúc mừng cho tôi, nên cũng muốn biểu diễn một tiết mục cho quí vị! Xin mọi người hãy cho cô ấy một tràn vỗ tay cỗ vũ!”

Giới hào môn quen biết Đinh gia đều hưởng ứng vỗ tay sôi nổi.

Khuôn mặt vô biểu tình của Cô Thành giống như đang nhìn thấy một đám người chết.

Ninh Ý nửa ngày không nghe thấy Cô Thành lên tiếng, hỏi: "Ông xã đang nghĩ gì thế?"

Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Cô Thành mới truyền đến:

"Trời lạnh rồi, nên để Đinh gia phá sản thôi."