Chương 13:

Cô Thành mang theo ác ý, trong đáy mắt tràn ra một tia ý cười nhỏ.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm nay hắn thật sự cười.

Một bên khác, Cô Chí Tùng nhìn thấy ý cười trong đáy mắt hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nghiêng người lấy đĩa thức ăn từ phía đối diện.

Cô Thành ngẩng đầu, cười nhàn nhạt thấp giọng hỏi: "Sao vậy, chú cũng vội vàng ăn sao?"

Cô Chí Tùng: Không có vấn đề gì chứ?



Chờ tới khi Ninh Ý quay lại, bữa trưa đã kết thúc.

Mặc dù hai món cuối cùng là thịt gà ba chỉ tiêu trắng và thịt lợn đen Tây Ban Nha sốt mật ong, còn có món bánh mật ong tráng miệng đều rất ngon, nhưng Ninh Ý vẫn vừa ăn vừa cảm thấy vô cùng đau đớn.

Sau khi khoe xong tất cả mọi thứ, chàng trai tóc xanh lá ở phía đối diện bỗng đặt chiếc bánh mật ong trên đĩa của mình vào đĩa của cô.

"Chị dâu, em cảm thấy trên người của chị có khí chất của anh trai em." Cô Nhạc tươi cười ngượng ngùng đứng lên, thiện cảm cậu dành cho cô cũng tăng lên rất nhiều: "Em cảm thấy sau khi anh trai em tỉnh lại sẽ rất thích chị!"

Mặt Ninh Ý không biểu hiện cảm xúc gì cả.

Anh trai của cậu đã chết rồi!



Cô Thành trở lại cơ thể của mình, hiếm khi cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ khi hoán đổi thân xác đến nay, hắn đã hiểu rõ tình hình thế giới bên ngoài ở thời điểm hiện tại với tốc độ ánh sáng, cũng đã nắm chặt được sự phát triển của tập đoàn Cô Thị trong ba năm qua.

Hắn không cần ngủ, đó là điều hắn ghét nhất trong ba năm nay.

Nhưng sau khi trải qua hai ngày hai đêm trằn trọc không ngủ, cuối cùng hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Vì thế Ninh Ý trực tiếp từ nhà chính trở lại thư phòng ở tòa nhà khác, chộp lấy bàn phím gõ lộp bộp một đống số hiệu, giống như ném phân vào trong máy tính của Cô Thành.

Sau khi gõ xong không bao lâu, Tống Lam đã ở bên ngoài gọi cô ra.

Công bằng mà nói, Tống Lam thật sự là một người mẹ chồng tốt. Lương tâm ấm áp giàu có là điều rất dễ dàng nhìn thấy được ở bà, ngoại trừ tai nạn ngoài ý muốn của con trai lớn, bà không trải qua quá nhiều thăng trầm, thế nên bà vẫn luôn là người ôn hòa dịu dàng, hơn nữa trong giai đoạn đầu của nguyên tác bà cũng đối xử rất tốt với Ninh Ý.

Nhưng nguyên chủ cảm thấy tự ti căng thẳng, cảm thấy người của Cô gia không ai có thể coi trọng cô ấy, ở bên ngoài còn liên tục bị Đinh Tư Nguyệt kéo bè kéo phái khống chế phá vỡ phòng tuyến của cô ấy khiến tâm lý trở nên vặn vẹo chỉ có thể trút giận lên người người chồng thực vật không thể nói chuyện của mình. Chờ đến khi Tống Lam phát hiện Cô Thành bị ngược đãi đã quá muộn, bà gần như đã phát điên lên.

Ninh Ý sẽ không để cho Tống Lam như vậy.

Tống Lam vén tóc, vẻ mặt ấm áp: "Chuyện ngày hôm qua nói có thể giao cho Tiểu Ý được không?"

Ninh Ý biết đó là chuyện tắm rửa, nhưng ai lại muốn tắm rửa cho lão già điếm thúi đó, đồ cặn bã!

Tống Lam hàm súc đưa một tấm thẻ đen bóng loáng lấp lánh ra: "Xin trông cậy vào con vậy."

"..." Hai tay Ninh Ý lập tức nhận lấy: "Được, không có vấn đề gì."

Tấm thẻ đen được làm bằng hợp kim titan, hạn mức thẻ tín dụng là mười triệu, ánh lên vẻ sang trọng bình dị.

Bên này nếu cần, cô cũng có thể lập tức đem thân của chồng yêu lau đến bóng loáng.

"Ngày mai sẽ không cần đến y tá tắm rửa mát xa nữa." Ninh Ý chống đỡ xúc giác của ác ma trong lòng.

Tống Lam thái độ ôn hòa: "Con muốn mua cái gì cũng không cần khách sáo, vài năm nay mặc dù A Thành không có ở đây, nhưng Cô gia chúng ta vẫn có lợi nhuận."

Ninh Ý: "Vâng ạ!"

Sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng nhiên thâm tình cười một tiếng: "Vậy đầu tiên con đổi cho chồng con một chiếc niệm êm ái hơn nhé!"

Nhưng mà Tống Lam nghe thấy vậy lại ngẩn ra, cảm thấy vô cùng cảm động.

Bên trong nhà hào môn lục đυ.c đấu đá lẫn nhau, làm sao tìm được người chân thành?

Sau khi A Thành gặp chuyện không may, có mấy người tình nguyện chân thành nghĩ đến hắn đây?

Đứa nhỏ Ninh Ý này thật là...

Nếu như A Thành có thể tỉnh lại, nhất định sẽ rất thích cô!

"Không có vấn đề gì, con cứ tự mình tới chọn đi."



Ninh Ý vì mình chất lượng nằm của mình mà tỉ mỉ chọn lựa loại niệm chất lượng cao cực kỳ xa hoa.

Đêm khuya.

Một người vợ chu đáo tự nhiên có thể nhận ra rằng chồng mình đang nghỉ ngơi sau khi hắn không lên tiếng sau một thời gian dài.

Vì thế khi Cô Thành ngủ say một giấc, bỗng nhiên cả người bay lên không trung: "?"

Vẻ mặt Ninh Ý đầy cưng chiều.

Pa lăng chạy bằng điện gia dụng chăm sóc bệnh nhân giải quyết vấn đề di chuyển khó khăn của bệnh nhân nằm liệt trên giường!

Vẻ mặt Cô Thành không có cảm xúc khi bị treo lên để đổi nệm.

Ninh Ý: "Ông xã không cần cảm động, đây đều là việc em nên làm vì anh mà!"

Cô Thành: "..."

Hắn cảm động cái gì chứ?