Ninh Ý nằm thẳng trên giường, suýt chút nữa đã cười đến ngất xỉu.
Cô cũng không biết nữ chủ còn có câu nói này nữa? Tự nghĩ ra à?
Thật ra cốt truyện bên trong ban đầu chính là Cô Thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm người thực vật nằm trên giường ba năm, vốn là do tác giả sắp đặt, nếu không thì trên lý thuyết chức năng đại não của người thực vật có lẽ sẽ hoàn toàn bị tổn hại, không có ý thức, chỉ có thể duy trì hô hấp và nhịp tim. Nhưng mà, lão đại không chỉ có đầu óc minh mẫn, ý thức được bình thường mà chức năng của các cơ quan trong cơ thể cũng không bị thoái hóa, giống như khi ấy hắn đang bị đóng băng.
Về phần bác sỹ không thể tìm ra được nguyên nhân bệnh án, hoàn toàn là do thế giới thiết lập. Mục đích chính để khiến lão đại bị ngược và hắc hóa, sau đó lại lại vùng lên chống lại.
Mạch suy nghĩ của nữ chính cũng rất dễ đoán, nữ chính của sủng văn không cần phải giải thích tại sao mình lại lừa dối, có lẽ cô ấy có thể biết được sau đó Cô Thành có thể tỉnh lại, thế nên cô ấy mới làm như vậy.
Ninh Ý cảm thấy rất thú vị, sau này Đinh Tư Nguyệt nói không chừng sẽ thường xuyên lui tới, đây quả thực là một niềm vui đã được chuẩn bị từ trước.
Khi Đinh Tư Nguyệt ra khỏi phòng bệnh, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Mặc dù, Cô Thành nằm ở trên giường không cách nào có thể phản ứng, nhưng cô ta tin rằng sự xuất hiện của cô ta giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào trong lòng của hắn!
Đi tới đi lui, Đinh Tư Nguyệt lại gặp được "Ninh Ý".
Trong tay Cô Thành xách một túi đồ, liếc nhìn cô ta một cái như thể bị thiểu năng trí tuê.
Đinh Tư Nguyệt nhận ra vẻ mặt cảnh giác và nghi ngờ của hắn, cô ta vội cười tươi: "Em gái, chị vừa đến đưa đồ cho dì Tống Lam, sao lại tình cờ gặp được em?"
Cô Thành cũng không có ấn tượng sâu sắc với Đinh Tư Nguyệt cho lắm, chuyện mười mấy năm trước trưởng bối trong nhà hứa hôn trẻ con cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn.
Ngược lại hiện tại hắn lại không biết, rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn làm gì?
Nhìn thấy "Ninh Ý" không nói lời nào, Đinh Tư Nguyệt cười một tiếng, sau đó vẻ mặt càng thêm chân thành và thân thiện hơn: "Em sẽ đến dự tiệc chúc mừng của chị chứ? Mấy ngày nay anh trai chị chuẩn bị rất vất vả, địa điểm tổ chức đã đặt khách sạn tốt nhất, còn mời rất nhiều ban nhạc nước ngoài, em nhất định phải tới nha!"
Đinh Tư Nguyệt biết, mình được ưu ái ở chỗ mới chắc chắn sẽ khiến cho Ninh Ý tức giận, nói không chừng đợi trở lại phòng bệnh sẽ ngược đãi Cô đại thiếu thêm mấy phần.
Như vậy, Cô đại thiếu vừa cảm nhận được sự ấm áp của cô ta, sẽ càng cảm nhận được lòng tốt của cô ta!
Đinh Tư Nguyệt nở nụ cười.
Cô Thành cũng nhớ đến…
Đinh gia.
Ba năm trước đây có một nhà đầu tư thất bại tên là Đinh Vũ Sâm đã tìm đến hắn suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Đánh giá theo số tuổi có lẽ là anh trai của cô ta?
Quả nhiên là một ổ thiểu năng trí tuệ.
Ninh Ý nằm một buổi sáng, ngủ bù cho đêm hôm qua, cảm thấy tâm hồn mình đang căng tràn sức sống.
Cảm thấy hài lòng ngáp dài một cái.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
"Ông xã, anh tới rồi." Ninh Ý ngoan ngoãn nói.
Nói xong, cô cũng cảm nhận được trên tay mình chợt lạnh lẽo.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Ý là lão đại muốn ngược đãi cô à? Một giây sau đã phản ứng kịp nhưng mà hắn cũng không cần thiết phải làm tổn thương đến thân thể cô chứ?
Trên tay không có cảm giác đau hay khó chịu gì cả, chỉ là cảm thấy hơi lạnh lẽo thôi.
Xúc cảm theo lòng bàn tay cô truyền đến mu bàn tay, rồi đến từng khe hở của ngón tay.
Cẩn thận và kiên nhẫn.
Ninh Ý hỏi: "Ông xã, anh đang làm gì vậy?"
Cô Thành cầm khăn ướt khử trùng, vẻ mặt ủ rũ lau tay: “Khử trùng."
Ninh Ý sửng sốt, sau đó cười chết.
Anh cứ như vậy hủy diệt ánh sáng của mình!
Cô Thành lau hai lần, sau đó ném khăn tay vào thùng rác, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "A Ý à?"
Ninh Ý: Gọi dễ nghe như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt rồi?
Quả nhiên, lập tức đã nghe thấy giọng nói của Cô Thành lạnh lẽo, mang theo một ít suy nghĩ tàn ác khó có thể hình dung ra: "Hôm nay không phải em muốn lau người cho tôi sao? Em yêu tôi như vậy, không mong chờ sao."
Ninh Ý: ?
Đừng quá tự tin, ai mà thèm muốn cơ thể của anh chứ?
Ninh Ý lễ phép trở về thân thể của mình, vừa vặn ngay tư thế đứng ở bên giường nhìn xuống…
Nhìn chằm chằm Cô Thành ba giây.
Nghĩ thầm: Được rồi. Thật là có một chút nhan sắc có thể thay cơm.
Cô Thành ở trong sách không chỉ nghiền nát ở lĩnh vực kinh doanh, hắn còn đánh bại tất cả mọi người ở chi tiêu cứng và mềm khác nhau… Tài sản ròng hàng chục tỷ, là người lãnh đạo của tập đoàn, có khuôn mặt gợi cảm lọt vào top 100 trên thế giới, nằm xuống chính là người đẹp ốm yếu, đứng lên chính là cao soái 188.
Ngay cả “cái đó” cũng là thứ mạnh nhất và lớn nhất trong sách!
Ninh Ý sờ sờ cằm, đáng tiếc cô lại biết hắn là đại Boss Hắc ám, nhưng mà sau này sẽ bị hắn phản sát pháo hôi.
Để cho Đinh Tư Nguyệt viết chữ trong lòng bàn tay còn phải khử trùng hai lần, nếu thật sự muốn lau người cho hắn, ai biết được trong lòng hắn có ôm hận hay không?