Hạ An An không kịp rửa mặt, vừa thay quần áo xong đã vội vàng chạy tới tập đoàn Lam Diệu, giờ này Hoắc Minh Hiên chắc chắn ở đó.
Dọc đường đi, cô thử liên hệ với anh, di động của anh báo bận. Cô không biết anh bận thật hay là do không muốn nhận điện thoại của cô? Chắc anh hận cô lắm? Nhớ đến bóng lưng hiu quạnh rời đi hôm qua, nhớ đến khóe mắt anh vương vấn lệ, lòng cô đau đớn, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn hỏi rõ ràng, rốt cục anh có nằm mơ như vậy hay không, hoặc là nói, bọn họ có mơ giống nhau hay không, nếu anh thật sự là Minh Hiên trong mộng của cô, cô nhất định sẽ giải thích với anh, nhất định sẽ ôm anh, nhất định sẽ lại yêu anh.
Cô muốn nhìn thấy anh, ngay bây giờ, cô không muốn giữa bọn họ còn khúc mắc gì nữa.
Đến nơi, không ngờ lại bị bảo an cản lại bên ngoài.
“Thưa cô, bây giờ là giờ hành chính, chỉ có nhân viên mới được vào.” Tuy rằng bảo an nói rất lịch sự nhưng cơ thể lại chặn trước người cô, hiển nhiên không chút nhượng bộ.
Dù Hạ An An đã sốt ruột đến mức không biết phải làm sao nhưng cũng không dây dưa lằng nhằng gì, chỉ nói,“Tôi thật sự có việc gấp, anh cho tôi vào được không?”
Bảo an vẫn nghiêm túc nhìn cô, “Xin lỗi.”
Hạ An An không ngờ Lam Diệu lại quản lý nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ hôm nay cô không gặp được Hoắc Minh Hiên sao?
Cô nản lòng lùi về sau, xem ra, cô chỉ có thể chờ anh ở đây.
“An An?”
Cô nghe thấy có người gọi mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào đã có một chiếc xe dừng lại ở đó, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, nhìn thấy người này, trong lòng Hạ An An mừng rỡ, đang muốn mở miệng gọi anh, nhưng chợt nhớ ra ở thế giới này, cô chưa từng gặp anh, cô bước qua, cười lịch sự, “Chào anh.”
Thấy cô thật sự là Hạ An An, Trương Trạch Giai sửng sốt không dám tin, “Thật là em à? Em ở đây làm gì?”
Mắt Hạ An An sáng lên, “Em… em tìm Minh Hiên.”
“Minh Hiên?” Hiển nhiên là Trương Trạch Giai rất kinh ngạc với cách xư hô của cô, anh cau mày trầm tư một lát, sau đó lại cười, “Hoắc Minh Hiên không có ở công ty, vừa lúc anh cũng phải đi tìm cậu ta, để anh đưa em đi.”
Hạ An An mừng rỡ, “Cám ơn anh.”
Trương Trạch Giai giúp cô mở cửa xe, Hạ An An ngồi ghế sau, cô vừa ngồi xuống đã nghe anh tự giới thiệu: “Anh là bạn học của Minh Hiên, Trương Trạch Giai.”
Hạ An An tất nhiên làm bộ như vừa mới quen anh, chào lại,“Chào anh Trương.”
“Em tìm Minh Hiên làm gì?”
Hạ An An ôm cánh tay thật chặt, “Em…muốn hỏi anh ấy một chuyện.”
Trương Trạch Giai gật đầu đăm chiêu, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, “Em và cậu ta hẹn hò à?”
Hạ An An cười bất đắc dĩ,“Không đâu.”
“Vậy cũng tiếc… Người tốt như thế, nếu anh là phụ nữ chắc chắn sẽ lấy cậu ta rồi. Nhưng anh không hiểu, em không thích Minh Hiên chút nào sao? Nếu có một người lặng lẽ xem hết tất cả các show diễn của em, đi cùng em qua những cuộc thi lớn nhỏ, lúc em xảy ra tai nạn, vì truyền máu cho em mà thiếu chút nữa cậu ta chết, lúc em cần tiền thuốc lại không tiếc bán nhà, thậm chí còn muốn bán cả công ty, người như vậy, cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều muốn cưới.” Lúc Trương Trạch Giai nói những lời này, giọng nói anh ta mang theo chút gì trào phúng, ý trong ý ngoài đều tỏ vẻ bất mãn với cô.
Hạ An An nghe xong thì giật mình, Hoắc Minh Hiên xem cô diễn, Trương Trạch Giai ở thế giới kia từng nói cho cô biết, nhưng mà, anh ta còn nói Hoắc Minh Hiên vì cứu cô, thiếu chút nữa thiếu máu mà chết? Vì trả viện phí cho cô mà còn muốn bán cả Lam Diệu?
Sao có thể?!
Hạ An An nhìn Trương Trạch Giai một cách ngờ vực, giống như bị thứ gì chặn ở cổ, rất lâu sau cô mới tìm được giọng của mình, “Anh vừa nói gì?! Cái gì là anh ấy vì cứu em mà suýt chết? Cái gì là anh ấy vì trả viện phí cho em mà không tiếc bán nhà? Em không biết, anh có thể nói rõ ra không?”
Trương Trạch Giai nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô qua kính chiếu hậu, trông không giống như đang giả vờ, chẳng lẽ cô thật sự không biết?
Anh nghĩ sơ sơ cũng hiểu được, nhất thời dở khóc dở cười, “Hoắc Minh Hiên à Hoắc Minh Hiên, cậu thật đúng là… Tôi cũng không biết nên nói cậu như thế nào nữa … EQ sao lại thấp vậy chứ, đáng đời ế lâu như vậy!” Trương Trạch Giai nghiêm túc lại, nói với cô: “Lúc trước em xảy ra tai nạn suýt chết, là Hoắc Minh Hiên cứu em, vì thế cũng mất đi nửa cái mạng, lúc ấy Lam Diệu đang trong giai đoạn khó khăn nhất, nếu không phải cậu ấy có ý chí chống đỡ, chỉ sợ đã không chịu nổi rồi.”
Những lời của Trương Trạch Giai làm cho Hạ An An ngơ ngác, hóa ra người trả viện phí cho cô là Hoắc Minh Hiên? Anh còn truyền máu cho cô? Mạng của cô là anh cứu?
Nhưng cô không biết!
Nếu không phải trời xui đất khiến, chỉ sợ đời này cô không có cơ hội biết được những điều ấy từ miệng Trương Trạch Giai!
Hạ An An chợt nhớ đến giấc mơ hôm qua, anh gầy như tờ giấy, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, có lẽ lúc đó là lúc gian nan nhất trong đời anh? Vừa muốn cứu cô, vừa muốn cứu Lam Diệu, áp lực thế nào, cô không tưởng tượng nổi.
Vì sao?!
Vì sao anh không nói?!
Cô xảy ra tai nạn xe từ mười năm trước, mười năm, anh giấu cô mười năm, cô bỏ lỡ anh mười năm.
Trái tim như có thứ gì đè chặt, Hạ An An không biết nên làm thế nào, cô che mặt khóc không thành tiếng.
Hoắc Minh Hiên!
Cô sống ba mươi năm mới biết, hóa ra trong đời mình từng xuất hiện một người như vậy, anh trốn ở nơi cô không thấy, lặng lẽ đánh đổi vì cô, còn suýt chết.
Từ 18 tuổi đến 30 tuổi, anh đứng ở nơi cô không thấy, anh cùng cô đi qua mưa gió mười hai năm.
Tới hôm nay cô mới biết!
Số phận trêu ngươi, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Trương Trạch Giai nhìn cô qua kính chiếu hậu, không biết nên an ủi thế nào, nếu anh là phụ nữ, có lẽ cũng chỉ có thể ngồi khóc mà thôi.
Thôi, để cô khóc đi, khóc có lẽ tốt hơn.
Hoắc Minh Hiên vất vả tới bây giờ cũng không dễ dàng gì, có lẽ, đã đến lúc khổ tận cam lai?
Trương Trạch Giai đưa cô tới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại lớn nhất thành Lô, đã khóc cả đường, Hạ An An không còn nước mắt nữa.
Hoắc Minh Hiên đang thảo luận với quản lý về vấn đề sản phẩm mới, thật ra chuyện này vốn không cần anh phải tự mình lo, chẳng qua trong lòng anh đang rất khổ sở, chỉ muốn làm mình bận rộn để bớt buồn.
Anh biết, chỉ khi đi về phía trước mới có thể bỏ bi thương lại phía sau.
Quản lý cửa hàng đưa bản kế hoạch cho anh xem, anh lật hai trang, chợt nghe có người nói: “Ồ quản lý Trương.”
Hoắc Minh Hiên cảm thấy ngạc nhiên, Trương Trạch Giai là người phụ trách bộ phận kỹ thuật của Lam Diệu, chuyện cửa hàng chẳng liên quan gì tới cậu ta, tới đây làm gì, hay là bộ phận kỹ thuật xảy ra chuyện?
Nghĩ như thế, Hoắc Minh Hiên lại cảm thấy nóng ruột, nhìn ra cửa, anh thấy người đi sau Trương Trạch Giai.
Hoắc Minh Hiên tưởng mình xuất hiện ảo giác, lắc đầu, nhìn lại, cô đã đi đến trước mặt anh.
Đúng là khuôn mặt khắc thật sâu trong đầu anh, anh còn ngửi được mùi hương trên người cô, chân thật như thế, thậm chí anh còn có thể thấy mí mắt cô còn có nước chưa khô.
Không phải ảo giác.
Nhưng anh không rõ, cô đến đây làm gì?
Anh ngơ ngác nhìn cô, người vốn gặp nguy vẫn có thể bình tĩnh, luôn trấn định ung dung, một khắc này, anh lại bối rối không biết nên làm gì.
Xung quanh còn có vài người đang đứng, nhìn thấy thế cũng lo, bọn họ đều biết giám đốc Hoắc ghét nhất người ta làm phiền anh lúc anh đang làm việc, quản lý Trương dắt cô gái này vào làm gì? Còn nữa, vì sao vẻ mặt giám đốc kỳ quái thế?
Trương Trạch Giai thấy hai mắt Hoắc Minh Hiên như hận không thể mọc luôn trên người Hạ An An, nhất thời tức giận, muốn đánh tan bầu không khí xấu hổ ở đây, anh ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy tìm giám đốc có việc, chúng ta ra ngoài trước đi!”
Mọi người đều cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, nghe Trương Trạch Giai nói như vậy, tuy nghi hoặc, nhưng đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, dù sao quản lý Trương cũng là con giun trong bụng giám đốc.
Sau khi cửa phòng khép lại, phòng họp to như vậy chỉ còn lại Hoắc Minh Hiên và Hạ An An.
Tuy rằng không gặp mới có một ngày, nhưng khi thấy anh, Hạ An An có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.
Trên đường cô đã nghĩ tới vô số tình huống có thể xảy ra, ví dụ như nhào vào ngực anh khóc lóc ầm ĩ, hoặc là chửi ầm lên, trách anh vì sao không nói cho cô.
Nhưng không ngờ, lúc thật sự nhìn thấy anh, cô lại có thể bình tĩnh đến thế: “Anh có quen bạn nhỏ Thiên Dục không?”
Hoắc Minh Hiên nhướng mày, vẻ mặt khó tin, “Em… làm sao em biết?”
Hạ An An cong môi cười, mắt hồng hồng, được rồi, cô không cần hỏi nữa, anh chính là Minh Hiên của cô.
Hạ An An không kìm được, chạy tới ôm anh thật chặt.
Hoắc Minh Hiên bị cô làm cho mơ hồ, anh cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ, cơ thể anh cứng ngắc, cổ họng vì bối rối mà tắc nghẹn, rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em vừa hỏi Thiên Dục sao?” Đây là đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh chưa từng nói với bất kỳ ai, làm sao cô biết được?
Hạ An An cọ vào ngực anh, lau nước mắt tràn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt cô nhu hòa, đôi mắt mang theo lưu luyến không gì che giấu, “Không phải là con của chúng ta sao?”
Hoắc Minh Hiên kinh ngạc, anh nắm vai cô kéo ra, “Em…” Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên nói thế nào.
Hạ An An biết anh đang nghĩ gì, cô đưa chiếc ô trong tay cho anh, “Hôm qua em mơ thấy anh đến Đền Nguyệt mua cái ô này, em còn biết anh gặp ác mộng ở đó, anh mơ thấy bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc, trời đất xui khiến xảy ra quan hệ với em, cuối cùng em kết hôn với anh, nhưng vì em không thể tham gia thi đấu nên em rất hận anh, cuối cùng còn nhảy lầu tự tử, đúng không?”
“An An…” Hoắc Minh Hiên giống như không biết cô, “Làm sao? Làm sao em có thể thấy giấc mơ đó?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Hạ An An đoán rằng, hôm qua cô mơ giấc mơ kia có lẽ cũng là chuyện lạ, có thể là vì cô ôm cái ô đi ngủ, cho nên mới mơ thấy Hoắc Minh Hiên đi mua ô.
Hạ An An dịu dàng nhìn anh, ngữ khí nhu hòa, “Minh Hiên, anh có còn nhớ hôm qua em nói với anh là em thích một người rất giống anh không, thật ra người đó chính là anh ở trong mơ, chuyện này nói ra cũng không thể tưởng tượng được, bởi vì em cũng mơ thấy giấc mơ đó, không, phải nói là vì chiếc ô này, linh hồn em đi vào giấc mơ của anh, nói chính xác hơn, là đi vào giấc mơ kéo dài, bởi vì anh mơ tới lúc em tự sát là kết thúc, nhưng giấc mơ của em lại bắt đầu từ đó, khác với ác mộng của anh, đó là mộng đẹp, trong mơ, chúng ta một nhà ba người hạnh phúc.”
Hoắc Minh Hiên chăm chú nhìn cô, không biết qua bao lâu, đôi môi anh kéo ra nụ cười, “Hóa ra là em! Thật sự là em!”
Cô rất ít khi nhìn thấy anh cười, không ngờ rằng lúc anh cười lại đẹp như vậy, đuôi mắt hẹp dài cong lên, khóe mắt hơi phiếm hồng, còn có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, như ngọn lửa hồi sinh từ đống tro tàn.
Hạ An An ngơ ngác nhìn anh, “Thật sự là em? Là sao?”
Anh không giải thích, chỉ nghiêng đầu che giấu thần sắc phức tạp trong đôi mắt, lúc quay đầu lại, anh đã thu hết ý cười, hai tay anh đút túi, vẻ mặt bình thản, trong mắt lại lộ ra mấy phần bí hiểm, “Em nói em thích anh trong mơ? Thích nhiều không?”
Hạ An An không rõ vì sao anh lại hỏi cô chuyện này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, cô hoảng hốt không dám nhìn.
Hạ An An cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Rất thích.”
Nhìn cô thẹn thùng trước mặt, hạnh phúc trong lòng anh dâng lên dạt dào, mặc dù ở trong mơ, chuyện thân mật gì bọn họ cũng đều đã làm, nhưng dù sao cũng chỉ là mơ, mơ và thực tế không giống nhau, Hoắc Minh Hiên đã sớm biết điều này, cho nên mặc dù là mơ thấy cô từ thế giới thật đi vào, anh cũng không coi nó là sự thật, sau khi tỉnh lại, anh đã quẳng nó ra sau đầu rất nhanh.
Mơ dù đẹp, nhưng cũng chỉ là mơ, không phải sự thật.
Không ngờ rằng, bởi vì chiếc ô đó mà linh hồn cô đi vào giấc mơ của anh, cho nên tất cả những gì trong mơ cũng không phải do anh tự nghĩ ra, mà cô trong hiện thực vẫn luôn tham dự vào đó.
Cho nên, cô xấu hổ như vậy, là vì thích anh sao?
Tâm trạng của anh Hoắc rất tốt, đau khổ do bị cô tra tấn hai ngày này trong nháy mắt tan thành mây khói, khoé môi nhếch lên, ho nhẹ một tiếng: “Cô Hạ, rốt cuộc khi nào thì em mới trả nợ cho anh đây?”
“Ơ?” Hạ An An nhăn mày, tại sao lại nói chuyện này?
Bị đôi mắt mãnh liệt của anh nhìn gần như vậy, Hạ An An cố lảng tránh, tay vò góc áo, đang muốn nói lại nghe thấy anh bảo: “Hình như anh đã nói với em, hiện tại anh cần một người vợ.”
Nói như vậy rồi, anh có ý gì không cần nói cũng biết.
Hạ An An nhất thời đỏ mặt, “À.”, đầu cúi xuống, cười xấu hổ, đảo mắt, nói: “Vậy… em làm vợ anh nhé?”
Mắt người nào đó sáng lên, lại không cho là đúng: “Có lợi không lấy đúng là ngu.”
Hạ An An rầu rĩ, anh làm gì vậy, một chút hưng phấn cũng chẳng có, lại biến thành cô mong mỏi được lấy anh.
Dù lòng kích động nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, Hoắc Minh Hiên khụ một tiếng, làm như không có chuyện gì: “Cô Hạ, vì để em càng yêu anh hơn, anh phải nói thật với em một chuyện.”
Nghe anh nói như vậy, Hạ An An cũng căng thẳng, lo lắng nhìn anh,
“Chuyện gì?”
Mắt anh híp lại, như có tia sáng loé lên, “Chúng ta còn chưa dắt Thiên Dục đi chơi công viên đâu.”
“!!!!!”
Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ lại không hoá thành lởi.
Hoắc Minh Hiên đứng đó, tay đút túi quần.
Làm sao anh biết?!
Nếu cô đi vào giấc mơ kéo dài của anh, vậy anh phải không biết chuyện xảy ra sau đó mới đúng.
Chẳng lẽ…
Cô đoán, rất có thể Hoắc Minh Hiên lại mơ một giấc mơ, chính là giấc mơ sau đó, mà chiếc ô lại đưa linh hồn cô đi vào trong giấc mơ của anh, tất cả những chuyện xảy ra trong đó đều là giấc mơ của Hoắc Minh Hiên, cho nên một khi anh tỉnh lại, hành trình của cô cũng kết thúc?!
Hạ An An che miệng, kinh ngạc không nói nên lời, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao vừa rồi anh lại nói hóa ra là cô, có lẽ anh cũng không đoán được cô thật sự đi vào trong giấc mơ của anh?
Hạ An An kích động, nước mắt tràn ra, cô che miệng đi về phía anh, ôm dính lấy anh, cả người run rẩy, giọng khàn khàn, “Em mặc kệ, em muốn ôm anh, anh nhất định phải ôm em!”
Hoắc Minh Hiên trong có vẻ ung dung bình thản nhưng thực ra là làm bộ, lúc này cũng lộ vẻ mặt bối rối không biết nên làm gì.
Thấy anh không động đậy, Hạ An An cũng nóng nảy, ấm ức nói, “Ôm!”
Anh vốn không biết linh hồn cô đi vào trong mơ của anh, chỉ nghĩ rằng trong mơ cô dính người như thế chỉ là do ước muốn của anh, không ngờ rằng ngoài đời thật cô cũng dính người như vậy.
Vật nhỏ dính người, thật sự là… dù sao anh cũng thích.
Hoắc Minh Hiên ho nhẹ một tiếng, không nhẹ không nặng ôm người trong ngực, Hạ An An dựa vào ngực anh, khóc bù lu bù loa lên.
Đều là anh, hóa ra đều là anh, người dùng cả tính mạng để cứu cô, nói chuyện tình yêu với cô cũng là anh.
Từ đầu tới cuối đều chỉ có anh!
Người này… thật sự không biết nên nói thế nào, dù sao cô cũng đã biết, tám đời đều thua trong tay anh.
Hoắc Minh Hiên nhìn cô, nhíu mày, khóc ghê vậy?
Cảm động như vậy sao?
Hoắc Minh Hiên không biết nên an ủi thế nào, đành dịu dàng vỗ đầu cô, mềm giọng nói,Đừng khóc, em cứ khóc thế này thì cục dân chính tan tầm mất.”
Hạ An An cáu giận đấm ngực, tự nhiên nói chuyện này để làm gì? Có ai an ủi như vậy không?
Chẳng qua được anh ôm như vậy, Hạ An An mới nín khóc, cho dù thế nào thì bọn họ cũng ơr cạnh nhau. Trải qua nhiều khúc mắc, rốt cục vẫn đi tới kết thúc.
Hoắc Minh Hiên thấy cô ngừng khóc, túm tay cô đi ra cửa.
Hạ An An bị anh làm cho hồ đồ,“Đi đâu?”
“Không phải muốn lấy anh sao? Đến nhà em lấy sổ hộ khẩu.”
Quả nhiên một đường về đến nhà, cô cầm hộ khẩu lại chạy tới cục dân chính, thuận lợi nhận giấy chứng nhận kết hôn, lúc nhân viên cục dân chính đưa giấy chứng nhận qua, Hạ An An còn chưa kịp lấy, Hoắc Minh Hiên đã cướp mất nhét vào trong túi áo khoác.
Hạ An An nhìn anh, anh thản nhiên nói: “Để anh giữ cho.”
“…” Em tranh cướp gì với anh? Có nhất thiết phải như vậy sao?
Ra khỏi cục dân chính, nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, Hạ An An đột nhiên hoảng hốt, ồ, bây giờ cô là người có gia đình rồi? Nhưng lấy Hoắc Minh Hiên? Đây là sự thật, không phải mơ, tức là cô không cần phải lo lắng thấp thỏm mỗi khi tỉnh giấc, từ nay về sau, cô chính là vợ hợp pháp của anh.
Rốt cục cùn lấy được giấy chứng nhận kết hôn, tâm trạng anh rất tốt, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được thả xuống, người anh thương nhớ bấy lâu rốt cục cũng thành vợ anh, anh không còn phải lo lắng đêm dài lắm mộng nữa.
Trời quang vạn dặm không mây, ánh nắng ấm áp ôn hoà.
Hôm nay là một ngày lành.
Hạ An An vô tình nhìn thấy đôi môi của anh kéo căng như muốn nứt ra, quả thực như bị động kinh vậy đó.
Cô đột nhiên phát hiện, có đôi khi làm mặt lạnh cũng rất mệt mỏi, giống như giờ phút này, gặp chuyện vui muốn cười thì cười, tự mình tạo áp lực làm gì không biết?
Hoắc Minh Hiên tuyệt đối không biết vợ anh đang tỏ ra bất mãn với anh, anh ra vẻ như không có việc gì, giúp cô mở cửa xe, chờ cô lên, sau đó anh mới ngồi vào.
Sau khi biết người kia chính là Minh Hiên cô yêu, lúc ở cùng anh, Hạ An An tuỳ ý hơn rất nhiều, tuy rằng người kia thật sự còn cường thế hơn Minh Hiên trong mơ, nhưng nghĩ tới bây giờ cô là vợ anh, lúc đối mặt với anh cũng không còn thấy bất an như trước.
Cho nên, lúc hai người ngồi trên xe, Hạ An An tự nhiên ngồi sát bên cạnh khoác tay anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, hỏi:Minh Hiên, em thật sự lấy anh rồi à?”
Cô tới gần khiến Hoắc Minh Hiên cứng người, mặc dù ở trong mơ, anh và cô từng có vô số lần thân mật, nhưng mà mơ và thật là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, dù sao cũng là cô gái anh yêu từ lâu, cô vừa tới gần, anh sẽ cảm thấy bối rối.
Anh không dám nhúc nhích, chỉ sợ hơi động một chút cô sẽ khó chịu rời đi, tuy rằng đối mặt với sự thân cận của cô, anh cảm thấy bối rối, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể thân mật với anh nhiều thêm chút nữa.
Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu nhìn cô, ra vẻ bình tĩnh: “Ừ.”
Hạ An An bật cười khanh khách, hai má cọ trên vai anh, bị cô cọ như vậy, Hoắc Minh Hiên đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, vì che giấu sự khác thường của mình, anh dùng tay thận trọng lấy ví tiền từ trong túi ra, tận lực duy trì bả vai bên kia bất động để cô dựa vào thoải mái, hành động không quá tiện rốt cục cũng mới rút được một tấm thẻ đưa cho cô.
“Này cầm.”
Hạ An An đang cảm thán vận mệnh thật sự kỳ diệu, tất cả trước mắt đều tốt đẹp giống như ảo giác, anh đột nhiên lên tiếng phá ngang suy nghĩ của cô.
Hạ An An cúi đầu nhìn, chỉ thấy anh thản nhiên đưa ra một tấm thẻ, cô cũng không nhận, nghi hoặc nhìn anh.
“Đây là thẻ lương của anh, em cầm lấy, muốn mua gì thì mua.”
Hạ An An trợn mắt!
Thẻ lương của tổng giám đốc tập đoàn Lam Diệu?!
Cô nuốt nước miếng, vẻ mặt khϊếp sợ, “Vậy… anh cầm đi, em không thiếu tiền mà.”
Hoắc Minh Hiên nheo mắt, lạnh giọng nói, “Đừng quên bây giờ em là vợ anh, không được khách khí với anh như vậy.”
Hạ An An chưa bao giờ thấy có người ép người khác cầm tiền của mình, nếu ở trong mơ cô cảm thấy người kia rất đáng sợ thì trong hiện thực anh còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với người trong mơ.
Cho nên Hạ An đành phải nhận lấy, cầm thẻ mà như nóng phỏng tay, mất hứng lầm bầm, “Yên tâm đưa thẻ cho em, anh không sợ em bỏ đi mất à?”
Vốn tưởng rằng nói thầm anh không nghe được, không ngờ cô vừa dứt lời, anh lại bổ sung một câu: “Em cứ thử xem..”
Hạ An An ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt anh lạnh lùng vô cảm nhưng khóe miệng lại cong lên như cười như không, trông rất đáng sợ, Hạ An An rùng mình, lập tức nói: “Em đùa đấy.” Rũ đầu xuống, “Em nào dám?!”
Hoắc Minh Hiên thấy cô như nai con bị hoảng sợ, nước mắt dâng lên ấm ức, anh có chút tự trách, tại sao lại dọa cô thế? Nhưng anh cũng không có làm cái gì mà? Nhát gan như vậy, lườm thôi cũng làm cô sợ rồi?
Nhận thấy mình làm sai, Hoắc Minh Hiên ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới nơi em ở trước đi, chuyển đồ của em đến đường Kim Sơn.”
“Ớ?” Hạ An An kinh ngạc nhìn anh.
Hoắc Minh Hiên vừa thấy ánh mắt cô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, giọng điệu cũng lãnh đạm không ít, “Đã kết hôn rồi thì anh không có ý định ở riêng với vợ anh.”
Nghe thấy anh nói chữ “vợ”, Hạ An An đỏ mặt, cô cúi đầu, tay xoắn góc áo, rất lâu sau mới nói: “Vâng, em biết rồi.”
Hoắc Minh Hiên thấy cô cúi đầu, lại lâm vào tự trách, anh ngu ngốc muốn chết, lại dọa cô rồi.
Thôi, xem ra sau này có nhiều việc rồi.
Bởi vì lăn qua lăn lại như thế, đầu cô đã rời khỏi vai anh, anh vốn tưởng rằng cô cất thẻ xong lại dựa vào anh nữa, nhưng không ngờ cô cất xong cũng chẳng có động tĩnh gì.
Hoắc Minh Hiên cảm thấy sốt ruột, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô, “Em… không dựa nữa à?”
Hạ An An nghi ngờ nhìn anh.
Hoắc Minh Hiên bị cô nhìn như thế, lại thấy bối rối, cố tình tỏ vẻ trấn định uy nghiêm, sống lưng thẳng tắp, vỗ vai như là một điều hiển nhiên.
Nhưng Hạ An An thấy anh như thế thì lại buồn cười, muốn cô dựa vào vai anh à?
Ôi, thì ra dính người không phải cô, là anh mới đúng.
Cô cố nén cười, kéo tay đang vỗ vai của anh ra.
Khoé miệng Hoắc Minh Hiên cong lên một biên độ khó phát giác.