Trương Tố Nga không kiên nhẫn, nhưng càng như vậy, giọng ả càng mềm mại, như làm nũng lại như mời gọi.
"Anh..."
Thân mình gã to con run lên, hai gã khác thì sa sầm mặt, khép chặt lấy hai chân, không dám nhìn bên này.
Gã to con chẳng kiêng nể gì, gã vòng tay qua nách của Trương Tố Nga, sau đó dùng lực bế ả lên ngồi vào trên đùi mình.
"Sao, thèm "thịt" rồi à?"
Vừa nói, gã vừa cho bàn tay to của mình vào vạt áo của Trương Tố Nga. Độ mềm mại này làm gã suýt phát điên.
Cả người Trương Tố Nga cứng còng, tuy chán ghét, nhưng đây không phải lần đầu tiên hai người làm như vậy, ả lấy lại tinh thần thật nhanh, vòng tay qua cổ của gã to con, giọng nũng nịu: "Dạ... Người ta có chút... ừm... có chút thèm..."
Nơi nào đó của gã to con lập tức căng cứng. Gã bế Trương Tố Nga đứng phắt dậy, đi qua một nhánh khác của hang động, nơi trải sẵn một chiếc nệm, chắc là phòng ngủ tạm thời.
"Để anh "bón thịt" cho em nhé..."
"... Thấy ghét..."
Chẳng mấy chốc, bên trong truyền ra âm thanh "làm việc" của hai người.
Hai gã đàn ông còn lại nhìn nhau, cảnh này diễn ra khá thường xuyên, cũng rất quen thuộc rồi.
Thử nghĩ, ba tên đàn ông làm công việc cùng nhau, hai tên thì phải chịu đói chịu lạnh còn một tên cơm no rượu say thì như thế nào?
Đương nhiên hai gã còn lại cảm thấy không công bằng rồi. Phải biết Trương Tố Nga thuộc dạng xinh đẹp lại phong tình, hơn nữa ả lại hiểu rõ bản tính đàn ông như vậy, thì tên nào mà chẳng thèm thuồng cơ chứ.
Thời gian ngắn thì không sao, nhưng bọn hắn ở đây đã vài ba tháng rồi, hàng thì chẳng bán được mà còn xem cảnh tình tứ của gã to con và Trương Tố Nga, hai tên còn lại còn bình tĩnh thì mới là lạ đó.
Gã to con không biết, hai tên thuộc hạ càng lúc càng đố kị gã.
Trương Tố Nga thì biết đấy, nhưng thì sao nào? Ả chẳng thèm cảnh báo cho tên to con biết đâu, huống chi tình hình này cũng là do ả cố tình gây ra. Ả thích cái cảm giác mọi tên đàn ông tranh đấu vì ả, như vậy mới khiến ả cảm thấy mình rất quý giá.
Có điều, kể cả Trương Tố Nga đều không thể đoán được, một khi đố kị đạt đến đỉnh điểm, nó sẽ khiến con người ta điên cuồng.
Mà khi điên cuồng, con người sẽ làm ra những việc điên rồ không có giới hạn.
Chẳng hạn như...
Bên trong chỗ ngủ, Trương Tố Nga bị gã to con bắt quỳ rạp trên mặt đất. Hai người mồ hôi nhễ nhại, liên tục thở gấp. Gã to con nắm chặt lấy eo của Trương Tô Nga, hai người tận hưởng niềm vui thích hoan lạc.
Đang lúc họ chăm chỉ cày bừa xới đất nhất thì...
Bịch!
Đầu của tên to con bị người dùng gậy sắt đập mạnh từ phía sau ót.
Gã chết không nhắm mắt, "ầm" một tiếng ngã lăn ra đất.
Trương Tố Nga vẫn chưa kịp hoàn hồn. Ả bị người lôi dậy. Thân mình trơn bóng không một mảnh vải.
Chiếc cằm nhỏ bị nắm chặt, ả đối mặt với tên thấp bé: "Anh đang làm gì vậy?"
Lúc này Trương Tố Nga không hoảng loạn, ả biết rõ hai tên này không gϊếŧ mình, nếu gϊếŧ thì khi nãy đã ra tay.
Thấy ả bình tĩnh như vậy, tên thấp bé cười cười, cũng liếʍ liếʍ môi: "Thèm thịt?"
Không biết gã nói đến thịt, hay là "thịt", nhưng Trương Tố Nga biết, gã đang muốn hỏi thái độ của mình về chuyện này.
Ả thì chẳng sao cả, bởi vốn dĩ ả và tên to con đâu có tình nghĩa sâu đậm gì đâu. Ả cười, nụ cười khiến khuôn mặt trắng noãn càng phong tình: "Ừm... đương nhiên thèm nha..."
Chữ nha của ả kéo hơi dài, lượn thành hình gợn sóng, móc thẳng vào đáy lòng tên thấp bé.
"Ngoan."
Dạng đàn bà này không độc chiếm được thì đáng tiếc biết bao, nhưng gã vẫn học được bài học từ tên to con, đánh lén khó phòng, gã chẳng muốn chết sớm như vậy.
Vì vậy, gã thấp bé đẩy ngã Trương Tố Nga xuống giường, sau đó quay đầu ra gọi: "Sơn!"
Trương Tố Nga nhăn mày: "Kêu anh ta vào làm gì?"
Nói đoạn, ả vớ lấy quần áo định mặc vào, nhưng bị gã thấp bé cản lại: "Chẳng phải nói thèm thịt sao?"
Trương Tố Nga cảm thấy bất ổn: "Anh định làm gì?"
Gã thấp bé cười cười, nhẹ giọng: "Hai người cho cô ăn có phải no hơn một người không?"
Trong lòng Trương Tố Nga trầm xuống, ả lẳиɠ ɭơ thật, nhưng ả không muốn biến thành chiếc bồn cầu công cộng.
Bấy giờ, gã có tên Sơn đang đợi sẵn ở phía ngoài bước vào, thấy mặt ả nhìn bực mình, quát: "Sao? Không vui?"
Tình hình lập tức trở nên căng thẳng, Trương Tố Nga ngửi thấy mùi nguy hiểm. Ả liếc mắt nhìn xác của gã to con và thanh sắt trên tay của gã thấp bé.
Trương Tố Nga hiểu, lúc này nếu ả nói "không" thì có thể sẽ không còn cơ hội mở miệng nữa.
Trương Tô Nga thức thời, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, giọng càng nũng nịu: "Không nha..."
Gã to con và tên Sơn cười lớn, bọn hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo trên người, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhào tới.
Trương Tố Nga chẳng thể làm gì. Ả chân yếu tay mềm, trước giờ chỉ dựa vào mồm mép và mưu kế. Nếu thật sự cứng đối cứng, mười người như ả cũng không đủ cho hai gã này gϊếŧ.