Chương 36: Lâm Lang trưởng thành

Thời gian thấm thoát trôi qua, lại là một mùa đông nữa.

Năm Minh Đức thứ 15, ngày 3 tháng 11, lão hoàng đế triền miên trên giường bệnh đã lâu băng hà, chuông tang vang lên.

Tiền triều vì Tân hoàng đặt niên hiệu là Cảnh Hòa, cũng chuẩn bị công việc đăng cơ, bận bận rộn rộn hai tháng, rốt cuộc đuổi kịp trước năm mới chuyển vào trong cung.

Năm năm trôi qua, Lâm Lang cũng dần dần nở nang, không còn nhỏ nhắn như trước, ban đầu cao một thước năm cũng đã cao được một thước sáu tám, trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, lông mày cong cong, một đôi mắt lưu ly hổ phách thâm thúy làm cho người ta bất giác hãm vào, miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm mà son, một thân cung trang màu xanh nhạt bên ngoài khoác áo lông thỏ, càng nổi bật dáng người thanh lãnh, trên đầu cũng chỉ đơn giản là chải một đôi song kế, mang theo hai điểm châu hoa màu trắng.

Gót sen nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi bước vào Thạch Lựu hiên, đập vào mắt lại là mấy gốc cây lựu trụi lủi.

Mùa đông đến, cỏ dại hoang phế, mấy cây lựu nhỏ trơ trụi kia cũng có vẻ đặc biệt cô đơn, gió thổi qua còn lung lay lay động.

Lâm Lang đối với những thứ này làm như không thấy, chỉ là trực tiếp vòng qua hành lang đi vào chính điện.

Bên trong chính điện đốt nhiệt long xua tan một tia hàn ý trên người.

"Tiểu chủ đã trở lại."

Âm thanh nhẹ nhàng của Tiểu Thanh truyền vào trong tai.

Nàng giương mắt lên nhìn, trong tay Tiểu Thanh còn bưng sữa bò vừa hâm nóng.

Năm năm trôi qua, Tiểu Thanh cũng rút đi vẻ trẻ con, trở nên chững chạc không ít, cùng A Lục hai người một chủ ngoại một chủ nội đem sắp xếp tiểu viện ngăn nắp gọn gàng.

"Ừ."

Lâm Lang hơi gật đầu, đưa tay tiếp nhận sữa bò, cảm giác ấm áp làm cho cả người nàng đều thả lỏng, dựa vào lưng ghế mơ màng sắp ngủ.

Mặt trời bên ngoài đã hạ xuống, ánh trăng dần dần mặt treo lên, ánh trăng hòa quyện với ánh tuyết, làm cho Thạch Lựu hiên phá lệ sáng ngời.

Tiểu Hắc Tử mang theo hai tiểu thái giám thô sử ngồi dưới hành lang sưởi ấm, phía sau là nệm nhỏ Lâm Lang ban cho hắn ta dùng để canh đêm, bên trong là dùng rơm rạ thêm bông làm, lại một tầng chăn bông rất ấm áp.

Năm năm trôi qua, Tiểu Hắc Tử đen nhánh gầy gò lúc trước cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn rất đen, nhưng đã là thái giám chưởng sự của Thạch Lựu Hiên.

Thạch Lựu Hiên chỉ có hai thái giám thô sử, cùng hai ma ma thô sử cùng bốn tiểu cung nữ.

Ban đêm yên tĩnh, gió lạnh gào thét mà qua, Lâm Lang cũng không để ý, giờ phút này nàng đang ngủ trong chăn ấm áp liên tục mơ thấy mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, A Lục đã gọi Lâm Lang thức dậy.

"Tiểu chủ, nên dậy rồi, hôm nay là ngày 29 tháng Chạp, sau khi chuyển vào hoàng cung là lần đầu tiên đại thỉnh an, tiểu chủ tuy rằng chưa thị tẩm, nhưng quy củ nên có lại không thể thiếu được."

Tiểu Thanh nhẹ giọng nói.

"A"

Từ sau khi tinh thần lực của Lâm Lang tu luyện càng ngày càng tốt, dần dần trở nên nhạy bén, lúc A Lục tới nàng liền cảm giác được động tĩnh, chỉ là muốn lười ngủ một giấc mà thôi.

"Ta biết, lập tức dậy đât."

Lâm Lang nhắm mắt lại xoay người, mạnh mẽ đứng dậy, chân vững vàng đứng lên, mắt nhắm còn hai chân mò tìm kiếm giày của mình.

A Lục nhìn bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống mang giày nhỏ bằng da hươu màu nâu cho tiểu chủ, đôi giày này là chống trơn trượt không thấm nước nhất, mùa đông mang thích hợp nhất.

Tiểu cung nữ đã sớm chờ ở một bên, cầm lấy khăn vải bông nhỏ màu trắng, ở trong nước ấm thấm ướt, gấp hai tay lại đưa cho Lâm Lang.

Trong tay Lâm Lang cầm khăn rửa mặt, mở mắt ra, đem khăn tay đắp lên mặt một cỗ cảm giác ướŧ áŧ làm cho người ta thoải mái không thôi, sau khi vào đông, thời tiết liền trở nên khô ráo, có khi buổi tối ngủ đều có thể cảm giác đau họng khát nước.

Giờ Mẹo canh ba, Lâm Lang xuất phát từ Thạch Lựu Hiên, phía sau là Tiểu Thanh cùng Tiểu Hắc Tử, A Lục giỏi nội vụ nhất, tính cách lại ôn hòa, cho nên Lâm Lang đi ra ngoài bình thường cũng sẽ không dẫn nàng ta theo, ngược lại sẽ mang theo Tiểu Thanh nhanh miệng dẻo miệng.

May mà ba người đều bị nàng gieo bùa trung tâm, đều cảm thấy Lâm Lang làm cái gì cũng đúng.

Thạch Lựu Hiên cách Trường Nhạc cung xa xôi, Lâm Lang đi được hai khắc mới nhìn thấy cửa lớn Trường Nhạc cung.

Bởi vì trời còn chưa sáng, trên cổng cung treo hai ngọn đèn l*иg màu trắng còn sáng ngời.

Hiếu kỳ không nên mặc đồ đỏ đồ xanh, cho nên các phi tần chờ ở cửa Trường Nhạc cung đều là mặc trang phục trắng.

Ngoại trừ Hoàng hậu, một trắc phi hai thị thϊếp, thân phận cao nhất phải là chất nữ Vương Lạc Anh thuộc nhà mẹ đẻ đương kim Vương thái hậu, từ khi Thái tử phi vào phủ chưa đầy một năm thì nàng ta liền được phong làm trắc phi vào đông cung Thái tử.

Chỉ là Thái tử trước kia, hiện tại là Tân hoàng cũng không phải rất thích nàng ta, cho nên rất ít sủng hạnh, nhưng người ta tranh giành, bất quá một lần liền có con, sinh ra đại công chúa cho Tân hoàng.

Tuy rằng chỉ là công chúa, nhưng lại là đứa con đầu lòng của Tân hoàng, Thái hậu cũng rất thích, đem đại công chúa đến chỗ mình nuôi nưỡng.

Chỉ thấy Vương trắc phi ngồi ở trong kiệu loan, yên lặng chờ Trường Nhạc Môn mở, ngay cả Lâm Lang thỉnh an nàng ta, người ta cũng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người.

Lâm Lang sau khi hành lễ thì lui sang một bên, đứng ở ngoài cửa Trường Nhạc cùng còn có thị thϊếp Lâm Hà lúc Thái tử còn ở phủ đệ.

Lâm Hà cũng là của hồi môn như nàng cùng tới đây, vào phủ Thái tử một năm sau liền thị tẩm, chỉ là Thái tử tính tình lãnh đạm, không thích nữ sắc, cho nên Lâm Hà cũng không được sủng ái lắm.

Rất nhanh Trường Nhạc Môn liền mở ra, dẫn đầu đi ra chính là Thái tử trước kia, hiện giờ là Tân đến, long bào đen tuyền làm nổi bật người uy nghiêm trang trọng, trên khuôn mặt như ngọc điêu không có chút biểu tình nào.

Chúng phi tần thấy Hoàng thượng đi ra vội vàng phúc thân hành lễ: “Hoàng thượng kim an.”

Còn chưa đứng dậy, đoàn người Hoàng thượng liền hấp tấp rời đi.

Đợi Hoàng thượng rời đi, đám người Lâm Lang vào Trường Nhạc cung hầu hạ, lúc tiến vào chính điện Hoàng hậu Lâm Tĩnh Tùng đã sớm ngồi trên ghế phượng của chính điện.

Lâm Tĩnh Tùng mắt cong cong, mặt mũi hướng lên trời. Một thân phượng bào màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh, mái tóc dài đen nhánh bóng rực chải lên cao, chiếc mũ phượng làm bằng bạc mang ở giữa tóc.

Bởi vì mang thai, hiện giờ là mượt mà không ít, chỉ là mỹ nhân ở trong xương không ở da, mặc dù có chút phong vận, cũng chỉ là làm cho Hoàng hậu nương nương càng có mị lực mà thôi.

"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương trường nhạc vị ương, vạn phúc kim an."

Lâm Tĩnh Tùng thấy phi tần phía dưới hành lễ, tay trái đỡ bụng bầu sắp lâm bồn, tay phải nâng lên nói: "Các vị muội muội đều đứng lên đi, ban tọa."

"Tạ Hoàng hậu nương nương."

Các phi tần dựa theo đẳng cấp của mình ngồi ở hai bên ghế tựa chạm trổ hoa, trên bàn nhỏ bên cạnh, là trà nóng mà các cung nhân vừa mới lên tới.

Lâm Lang tuy rằng không có thị tẩm, bởi vì là muội muội của Hoàng hậu nương nương, lại là người đứng đầu chúng thị thϊếp, cho nên ngồi ở phía dưới Vương trắc phi bên tay trái.

Lúc Thái tử còn ở phủ đệ, thị thϊếp rất ít, Lâm Lang tính sơ sơ cũng chỉ có bốn người, trong đó có một người là nha đầu thông phòng của Thái tử.

"Các muội muội đều biết, Tân hoàng đăng cơ, trong cung rất bận rộn, bổn cung lại sắp lâm bồn, nếu có chỗ không đủ, mong các muội muội gánh vác nhiều hơn."

Lâm Tĩnh Tùng ôn hòa nói.

Hiện giờ thai nhi của nàng ta đã đủ tháng, vả lại Thái y viện từ ba tháng trước đã nói cho nàng ta biết, thai này tất là bé trai, Lâm Tĩnh Tùng cũng thận trọng cẩn thận, nàng ta vào phủ Thái tử ba năm mới có con, đầu thai lại là bé trai, vô cùng chờ mong mình có thể bình an sinh hạ đứa con đầu tiên từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay.

"Hoàng hậu nương nương từ ái, các thần thϊếp thẹn không dám nhận." Mọi người nghe thấy lời Hoàng hậu nói, lại là một trận tạ lễ, trong lúc hoảng hốt, chính điện chỉ còn lại âm thanh ma sát của vật liệu y phục.

Vương trắc phi thấy Hoàng hậu mang thai, trong lòng chua xót, không trách Hoàng thượng coi trọng, chính vụ bận rộn còn muốn tới ở cùng Hoàng hậu, thật sự là người trong cung này đã sớm nhận được tin tức, cái thai này của Hoàng hậu tất là nam thai.