Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Hạnh Phúc Hàng Ngày Của Nữ Phụ Tái Sinh

Chương 30: Gặp được Mộ Dung Cung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vụиɠ ŧяộʍ vén tấm vải đen trên mặt nam nhân ra, lại phát hiện nam nhân này có chút quen mắt, nhưng nhớ không ra đã gặp qua nơi nào, chỉ là trên trán có một vết sẹo chữ thập dữ tợn đặc biệt khiến người ta chú ý.

Lâm Lang ngửi thấy mùi máu tươi trên người nam nhân, tận dụng ánh trăng nàng mở y phục nam nhân ra, phát hiện thành bụng có một vết thương dài ba ngón tay, vết thương kia đâm vào lưu loát gọn gàng, vừa nhìn đã biết là vết thương do kiếm.

Miệng vết thương đã bị viêm sưng đỏ, giờ phút này thân thể nam nhân, nhiệt độ cũng dần dần cao lên.

Lâm Lang ngửi thấy mùi máu tươi trên người nam nhân, thừa dịp ánh trăng mở y phục nam nhân ra, phát hiện thành bụng có một vết thương dài ba ngón tay, vết thương kia đâm đơn giản gọn gàng, vừa nhìn đã biết là kiếm thương.

Lâm Lang biết, vào lúc này, nếu như nàng không cứu nam nhân này, chỉ sợ nam nhân này sẽ chết.

Có lẽ là xuất phát từ bản năng của y giả, Lâm Lang động lòng trắc ẩn, từ trong túi vải đầu giường lấy ra thuốc trị thương thường dùng mình để ở bên ngoài.

Mở nút gỗ ra, đem thuốc trị thương rắc lên miệng vết thương, lại dùng vải quấn lấy miệng vết thương, Lâm Lang mang theo bộ dáng lấy đồ từ túi vải, từ trong không gian lấy ra một viên thuốc hạ sốt, cho nam nhân kia uống.

Lăn lộn hồi lâu, trên người Lâm Lang tràn đầy mồ hôi, khối băng hôm qua tiểu nhị trạm dịch đặt ở trong phòng sớm đã hóa tan.

Có lẽ là xuất phát từ bản năng của y giả, Lâm Lang động lòng trắc ẩn, từ trong túi vải đầu giường lấy ra thuốc chấn thương thường dùng mình để ở bên ngoài. Ước chừng khoảng nửa khắc, nam nhân kia chậm rãi tỉnh lại, mà giờ phút này sắc trời bên ngoài dần dần sáng ngời, đã là giờ Mão.

"Cảm tạ ngươi đã cứu ta." Mở nút gỗ ra, đem thuốc chấn thương rắc lên miệng vết thương, lại dùng vải quấn lấy miệng vết thương, Lâm Lang mang theo bộ dáng lấy đồ từ túi vải, từ trong không gian lấy ra một viên thuốc hạ sốt, cho nam nhân kia uống.

Nam nhân thừa dịp còn có chút thể lực ngồi dậy, lấy tay che vết thương trên người, lại phát hiện miệng vết thương đã không còn chảy máu.

Lăn qua lăn lại hồi lâu, trên người Lâm Lang tràn đầy mồ hôi, hôm qua trạm dịch tiểu nhị ở trong phòng đặt băng, sớm đã hóa tan. Trong lòng liền nghĩ đến, có thể là nàng nương này bôi thuốc cho hắn.

Ước chừng khoảng nửa khắc, nam nhân kia chậm rãi tỉnh lại, mà giờ phút này sắc trời bên ngoài dần dần sáng ngời, đã là giờ Mão.

"Cảm tạ ngươi đã cứu ta."

Nam nhân thừa dịp có được chút thể lực ngồi dậy, dùng tay che miệng vết thương trên người, lại phát hiện vết thương không còn chảy máu nữa.

Trong lòng liền nghĩ đến, có thể là cô nương này đã bôi thuốc cho mình.

"Không cần cảm tạ, ta cũng không phải tùy tiện cứu người."

Nam nhân kia cả kinh há to miệng, trong lòng oán thầm, sao không đi cướp?

Nói xong, Lâm Lang vươn bàn tay nhỏ bé tới, động ngón tay: “Ân cứu mạng cũng không cần báo, năm ngàn lượng, đưa đây đi.”

Không phải Lâm Lang yêu tiền, chỉ là nam nhân này vừa nhìn đã biết là bộ dáng của một người có tiền, chỉ nhìn kim bài ngọc bài gì đó trên ngực kia, cũng không chỉ có năm ngàn lượng đi.

Nhịn không được muốn làm thịt hắn một trận.

"Năm ngàn lượng?"

Nam nhân kia há to miệng, trong lòng chửi thầm, sao không đi cướp đi?

Giờ phút này sắc trời đã sáng, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện, phỏng chừng là hiệu quả khói mê của hắc y nhân đã biến mất, cho nên mọi người đều tỉnh.

Ánh mặt trời rõ ràng, Lâm Lang phát hiện nam nhân này cùng bằng hữu của trưởng huynh từng ở Lâm phủ làm khách đặc biệt giống nhau, lông mày tương tự, đôi môi đương tự, cũng tương tự đôi mắt phượng dài hẹp, có một chút khác biệt đó chính là ánh mắt.

Người nọ trông giống như tuyết mùa đông, mà ánh mắt của người này thoạt nhìn rực rỡ như ánh mặt trời.

"Ân cứu mạng ngươi cũng không muốn báo, vậy còn có cái gì để nói? Ngươi mau rời đi đi, bằng không lát nữa ma ma tới phát hiện ngươi ở trong phòng ta, ta liền thảm đấy.”

Lâm Lang bộ dáng khinh bỉ ngay cả báo ân cũng không muốn báo, không sao cả lắc đầu.

Nam nhân kia chính là thiếu niên huyết khí phương cương, thế mà lại trải qua kí©h thí©ɧ như vậy, chỉ oán hận gật đầu nói: "Năm ngàn lượng thì năm ngàn lượng, ta báo!”

"Cắt" Lâm Lang khinh thường lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, một bộ dáng không tin hắn.

"Này, ý ngươi là sao? Khinh thường người à?”

Nam nhân chống người ngồi lên, cà lơ phất phơ từ trên giường nhảy xuống, đuổi theo Lâm Lang nói.

Lại từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài kim chế, ném vào trong ngực Lâm Lang nói: "Cất đi, đây chính là phủ lệnh của Thái tử điện hạ, có thể bù vào năm ngàn lượng bạc kia của ngươi đi!

Từ sau khi Thái tử điện hạ được tứ hôn, liền ở ngoài cung dựng phủ, phủ lệnh này vẫn là mới mẻ nóng hổi, phủ Thái tử tổng cộng chỉ có ba cái, một cái trong tay của Thái tử, một cái trong tay hắn, một cái nữa là cho Thái tử phi tương lai.

"Miễn cưỡng đi, một phủ lệnh mà thôi, ta muốn nó cũng vô dụng."

Lâm Lang một dáng vẻ không để ý, kỳ thật trong lòng vui vẻ như nở hoa.

Ha ha rốt cuộc cũng lấy được, kỳ thật từ ban đêm nam nhân này giơ kim bài lên nói là người của Thái tử điện hạ, nàng liền mong được, có cái này, sau này nàng xuất phủ sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nam nhân kia biết cũng không thể lưu lại lâu, chỉ là nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Lang nói: "Tiểu nha đầu, ngươi nghe cho kỹ, tên ta là Mộ Dung Tinh Thần, tinh thần loại sao trên trời có biết không?”

Dứt lời, liền từ cửa sổ phía sau sử dụng khinh công, chạy ra ngoài.

Lâm Lang nhìn thấy mà thổn thức một trận, thế giới này thật sự có khinh công a.

Mùa hè vốn là ngày dài đêm ngắn, mà giờ phút này sắc trời đã sáng hẳn.

Hôm qua Tiểu Thanh cùng Y Y ngủ trên giường nhỏ, sau khi thuốc mê iến mất, giờ phút này cũng dần dần tỉnh lại, Lâm Lang đem chăn trên giường gấp lại lần nữa, để tránh cho người ta phát hiện sơ hở.

Tiểu Thanh tỉnh lại tự mình dụi dụi mắt, lại thấy tiểu thư nhà mình đã sớm tỉnh, vội vàng nói: "Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư có đói bụng không?”

“Ừm." Lâm Lang gật đầu, giày vò một đêm, nàng thật đúng là có chút đói bụng.

"Vậy nô tỳ chút đồ ăn cho tiểu thư."

Tiểu Thanh vội vàng đứng dậy nói.

Bởi vì đêm qua trạm dịch có người chết, Lâm Tĩnh Tùng sợ không may mắn, vì thế sai người sớm bắt đầu lên đường.

Đợi đám người Lâm Lang đi rồi, trong trạm dịch có một mật thất ẩn giấu, Mộ Dung Cung ngồi trên giường đá thay băng gạc cho mình, quản sự trạm dịch Lâm Kính cung kính hầu ở một bên.

"Điện hạ, là nô tài sơ sẩy, lại để cho những người đó xông vào dịch quán."

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn đầy vẻ sợ hãi.

"A ~, là sơ sẩy?"

Mộ Dung Cung nhướng mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở phía dưới.

"Điện, điện hạ."

Quản sự bị Mộ Dung Cung nhìn đến chân mềm nhũn, nhịn không được quỳ xuống.

Mộ Dung Cung lại quay đầu lại, tự mình nhìn vết thương của mình, vết thương ban đêm còn chảy máu không ngừng, hiện giờ đã kết vảy.

"Hôm nay là ngày Thái tử phi vào kinh?"

"Đúng vậy, điện hạ."

Quản sự lau mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng chảy, rõ ràng là ở trong mật thất, chung quanh còn đặt bốn chậu băng, ông ta vẫn cảm thấy mồ hôi như mưa.

"Hôm nay nữ tử cứu ta là người của Thái tử phi à?"

"Hồi điện hạ, là nữ nhi của Lâm gia cho làm dắng nữ hồi môn của Thái tử phi nương nương, vốn là Nhị tiểu thư Lâm gia."

Lâm quản sự nói, lại bừng tỉnh đại ngộ: “Nô tài nghe nói Nhị tiểu thư kia, từ nhỏ đã bắt đầu đọc y thư, hiện giờ đã có chút thành tựu.”

Nghĩ đến việc nàng có thể cứu điện hạ, y thuật hẳn là rất bất phàm.

Đôi mắt nhỏ của Lâm quản sự nâng lên, nhìn vết thương do kiếm gây ra trên người Mộ Dung Cung, khẳng định gật đầu.

Mộ Dung Cung nhìn vết thương trên người mình, im lặng không lên tiếng, trong lòng lại khẳng định y thuật của Lâm Lang, cũng không tệ lắm!

Lâm quản gia lau mắt nhìn sắc mặt, thấy Mộ Dung Cung không có vẻ không tán đồng, liền biết cái mông ngựa này của mình vỗ đúng rồi.

Ông ta gặp qua Nhị tiểu thư Lâm gia kia, bộ dạng đúng là rất xuất sắc.

"Thôi, chuyện hôm nay, ngươi chớ nói ra ngoài."

Mộ Dung Cung nhớ tới lệnh bài đã cho Lâm Lang, có lẽ, bọn họ còn có lúc gặp lại!

"Vâng, điện hạ, nô tài biết được."

Quản gia cung kính hành lễ, đứng lên nhỏ giọng đi ra ngoài.

Lâm Lang nằm trên xe ngựa lại xóc nảy hồi lâu, mãi cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, rốt cuộc cũng đến Lâm gia ở Thịnh Kinh, bên tai đều là đám người nhộn nhịp, cùng tiếng rao của người bán hàng rong, Lâm Lang xốc màn cửa lên, nhìn cảnh tượng phồn hoa ngoài cửa, nhịn không được thở dài: "Quả nhiên là dưới chân thiên tử, thật rất phồn hoa!"

“Tiểu thư, ngài không thể xuất đầu lộ diện được đâu."

Tiểu Thanh kéo Lâm Lang trở về, khuyên nhủ.

"Ai nha, để ta xem một chút đi, nơi này đẹp như vậy."

Đi ngang qua một tòa nhà nhỏ hai tầng treo đầy đèn l*иg trước cửa, nhịn không được thở dài: "Oa, trang hoàng thật đẹp.”

Tiểu Thanh nhìn tiểu lâu treo tấm biển "Phồn Hoa Lâu", nhịn không được đen mặt.

"Tiểu thư, đó là thanh lâu"
« Chương TrướcChương Tiếp »