*dắng nữ: các vua chư hầu ngày xưa gả chồng cho con gái, lúc vu quy cho thêm mấy đứa em gái hay cháu gái đi bồi và làm hầu lẽ cho chồng con nữa gọi là dắng.
“Thế An viện” là nơi ở của lão phu nhân Lâm gia Khổng thị, và cũng là nơi dưỡng lão của lão thái gia Lâm gia khi tuổi về già. Nhưng hiện tại lão thái gia đã qua đời, chỉ còn lại một mình lão phu nhân sống ở nơi này.
Vừa bước đến cửa viện, đập vào mắt đó là một khu vườn nhỏ được bao quanh bởi hàng cây trường thanh cao chừng hai thước, loại cây này quanh năm xanh tươi và là bảo vật được hoàng cung ban tặng.
Bên trong vườn thì trồng đầy cây đào, cây này gọi là “Đào dẹt”, lão phu nhân vô cùng trân quý loại cây này, mùa xuân có thể thưởng hoa, nấu rượu đào, khi hạ về, khi đào bắt đầu chín, cũng có thể hái vài quả xuống nhấm nháp.
Đi thêm về phía trước, nhìn thấy vài nha hoàn mặc váy áo màu xanh xẫm lần lượt bưng ấm trà đi vào phía chính sảnh. Bước vào hành lang, sàn gỗ đàn hương dưới chân liền phát ra âm thanh “Kẽo kẹt”.
Những cột sơn đỏ sẫm trên hành lang được chạm trỗ những án mây cát tường, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Trong chính sảnh đã chật kín người ngồi.
Lão phu nhân đang ngồi thẳng trên chiếc ghế trầm hương, bên cạnh là chiếc bàn bằng gỗ đàn hương sơn màu đỏ sậm, trên bàn có bày một bộ ấm chén bằng sứ Thanh Hoa và một cặp kính được gấp lại. Sắc mặt lão phu nhân từ ái, trong sảnh không ngớt tiếng cười nói.
Phía dưới lần lượt ngồi theo thứ tự là nhị lão gia và nhị phu nhân, tam lão gia cùng tam phu nhân, sau cùng là tứ lão gia và tứ phu nhân.
Đại phu nhân nhẹ nhàng gót sen, chậm rãi đi đến trước mặt lão phu nhân phúc thân thi lễ: “Tức phụ thỉnh an mẫu thân, mẫu thân mạnh khỏe.”
“Tôn nữ thỉnh an lão tổ tông, lão tổ tông cát tường.” Ba người còn lại là Lâm Lang Lâm Đan, Lâm Diệu đi theo cạnh đại tỷ Lâm Tĩnh Tùng cũng cúi người thi lễ.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh chỉ có tiếng cọ sát của xiêm y tơ lụa.
“Tốt, tốt.” Lão phu nhân liên tục gật đầu, trên mặt tươi cười kéo đại phu nhân đến ngồi cạnh mình: “Không tồi không tồi, đại tức phụ, con mau ngồi xuống đi.”
Sau lại từ ái nhìn sang bốn tỷ muội của Lâm Lang và nói: “Các vị tỷ muội nhà thúc thúc mấy đứa đang ở trong đại sảnh, mấy đứa cùng nhau đi chơi đi.”
“Vâng, lão tổ tông.”
Sau đó ba tỷ muội lui ra ngoài, chỉ còn lại Lâm Diệu đứng trong đại sảnh.
Sau khi bọn họ rời đi, lão phu nhân thấy một mình Lâm Diệu đứng ở đại sảnh, liền cầm lấy cặp kính đặt trên bàn gỗ đàn hương giơ lên trước mắt, mở ra nhìn kỹ lại, ngắm nghía một lát sau mới nói: “Đây là nha đầu thứ mấy? Tại sao ta chưa từng thấy qua?”
“Mẫu thân còn nhớ không? Đây là tứ nha đầu Lâm Diệu do Lưu di nương sinh ra, bởi vì lúc trước Lưu di nương khó sinh, chỉ để lại nha đầu này. Nhưng nha đầu này phúc mỏng, bị đưa tới một ngôi chùa ở ngoại thành để nuôi dưỡng trông coi hương khói từ đường, nhưng cũng may được bình an lớn lên. Nhưng sinh hoạt trong miếu kham khổ, tứ nha đầu lớn lên mới gầy gò như thế, bất quá tốt xấu gì hiện tại cũng quay về nhà.” Đại phu nhân nhíu mày nhìn Lâm Diệu phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, tựa hồ cảm thấy có lỗi với Lâm Diệu.
Nghe được lời nói của đại tức phụ, lão phu nhân buông mắt kính, thương hại nhìn Lâm Diệu nói: “Diệu nha đầu thật đáng thương, nhưng bây giờ cũng đã trở về nhà, phải biết hiếu thuận với phụ mẫu, tu dưỡng bản thân, sau này tìm được nơi tốt mà gả đi.”
“Vâng, tôn nữ tạ lão tổ tông chiếu cố, thỉnh an lão tổ tông, chúc lão tổ tông bình an khoẻ mạnh.” Lâm Diệu quỳ xuống, kiên định dập đầu ba cái với lão phu nhân.
Kỳ thật sao lão phu nhân không biết Lâm Diệu vừa mới đến nhà ngày hôm qua, và là nữ nhi lưu lạc bên ngoài của đại phòng. Chỉ là bà vẫn luôn vừa ý đại phu nhân, hôm nay đại phu nhân lại tỏ thái độ chịu nhìn nhận nha đầu này, nuôi nấng thật tốt, đồng thời cho nha đầu này một xuất thân tốt. Mọi việc đều vì Lâm gia, lão phu nhân làm sao lại không phối hợp, trong đại sảnh mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là bọn họ không nghĩ sẽ xét nát chân tướng, nếu lại nháo chỉ càng khó coi hơn thôi.
Khi ba người Lâm Tĩnh Tùng đi đến sảnh phụ, nữ nhi dòng chính của Lâm gia đều đang ở đó.
Ngoại trừ đại phòng, còn có hai tỷ muội là đích nữ của nhị phòng tên Lâm Tĩnh Hương và Lâm Tĩnh Như, đích nữ tam phòng là Lâm Tĩnh Âm, một đôi song bào thai vừa được năm tuổi của tứ phòng là Lâm Tĩnh Nguyệt cùng Lâm Tĩnh Nhã.
Thứ nữ của nhị phòng là Lâm Hỉ, Lâm Nhạc, Lâm Chiêu. Thứ nữ của tam phòng là Lâm Lữ. Tứ phòng tạm thời không có con thứ, bởi vì tứ phòng hiện tại vẫn chưa có đích tử, cho nên thông phòng di nương đều phải uống thuốc tránh thai.
Tên của nữ nhi đời thứ năm của Lâm gia, chỉ có đích nữ mới có thể có chữ “Tĩnh”, tên của thứ nữ chỉ có một chữ duy nhất, thứ nữ cho dù được sủng ái cũng không được mạo phạm đích mẫu, đích tỷ, không được dùng chữ “Tĩnh”.
Trong sảnh phụ đã chuẩn bị sẵn hai chiếc bàn cho tám người ngồi, ngồi bên trong chính là đích nữ của Lâm gia, ngồi bên ngoài là thứ nữ Lâm gia. Đích thứ có ranh giới rõ ràng, chia thành hai vòng tròn nhỏ hẹp.
Lâm Lang vừa ngồi xuống, thứ trưởng nữ Lâm Hỉ của nhị phòng Lâm gia đã tiến đến nói vào tai Lâm Lang: “Muội muội, muội có nghe được gì chưa? Đại bá mẫu muốn vì đại tỷ Lâm gia tuyển ra bốn dắng nữ.”
“Cái gì là dắng nữ?”
Lâm Lang kinh ngạc thốt lên, nàng lại không biết còn có chuyện dắng nữ này nữa! Nàng chỉ biết cổ đại có của cải cùng với nô tỳ thông phòng, ma ma làm của hồi môn, lại không biết dắng nữ là sao?
“Ôi, muội nhỏ giọng lại một chút.” Lâm Hỉ trợn mắt, nàng ta không tin Lâm Lang không biết việc này. “Tỷ còn định muốn nhờ muội hỏi thử xem, đại bá mẫu đã tuyển ai làm dắng nữ, muội sao lại ngạc nhiên như vậy.”
“Tỷ hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ tỷ định muốn đi?” Lâm Lang hạ giọng.
“Đó là đương nhiên, tỷ chỉ là thứ nữ, về sau gả đi bất quá cũng chỉ gả cho thứ tử của những gia đình thế gia để liên hôn, chẳng có chút tiền đồ.” Lâm Hỉ không không giấu giếm tham vọng nho nhỏ của mình. Nàng ta vẫn muốn tiến cung làm quý nhân, nếu có thể trở thành dắng nữ, nàng ta có thể hầu hạ Thái tử, nếu có con nối dõi thì có thể phong trắc phi. Còn nữa, nếu Thái tử đăng cơ, không chừng sẽ được một chức phi nào đó, nếu có khả năng, nhi tử của mình không chừng sẽ được làm hoàng đế, nếu không thì được phong Vương cho đi đất phong, nàng ta cũng có thể trở thành Vương thái hậu ngồi không hưởng phúc, cuộc sống quả thực không còn gì tốt hơn.
Lâm Lang hiểu ý tứ của nàng ta. Thân là thứ nữ, chuyện hôn sự sẽ do đích mẫu an bài, mặc dù đích mẫu hào phóng nhưng cũng không phải là thân mẫu, sao có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình, nếu gả đi mà có thể tăng thêm trợ lực cho gia tộc thì rất tốt, còn không thì ai quản ngươi có thể sống tốt hay không.
Chỉ là Lâm Lang cũng không muốn làm dắng nữ, từ xưa đến nay thϊếp thất vốn chịu nhiều thiệt thòi, cho dù được vào cung trở thành sủng phi thì cũng chỉ là phong quang nhất thời, nếu vô ý có thể đắc tội với Hoàng hậu. Ngày sau tân hoàng đăng cơ, sẽ giống như Thích phu nhân thời nhà Hán sẽ bị biến thành người lợn, sống không bằng chết.
Nếu không được sủng ái, chỉ có thể trở thành thanh kiếm trong tay người khác, thân bất do kỷ. Nếu bản thân không có giá trị lợi dụng, sống ở trong thâm cung bên trong khó tránh khỏi bị những cung nhân nội thị bóp chết.
Bất kể thế nào đều không phải kết quả nàng mong muốn.
“Việc này tỷ cũng mới biết được, chuyện tuyển dắng nữ này, chắc khoảng một thời gian ngắn nữa sẽ có tin tức!”
Lâm Lang bình tĩnh đáp: “Khi có tin tức, nếu muội biết sẽ nói lại với tỷ.”
“Đa tạ Lang nhi muội muội. Sau này khi trở thành quý nhân, nhất định sẽ không quên cảm tạ muội muội.” Lâm Hỉ rất vui mừng, như thể mình đã được tuyển chọn, có hy vọng trở thành quý nhân.