" Di nương, di nương đừng tiễn nữa, mau trở về đi." Giờ lành đã đến, càng xe chậm rãi khởi động, Vinh thị không bỏ được nữ nhi, vẫn đi theo xe ngựa, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Lang nhi, nữ nhi ngoan của ta." Vinh thị nhịn không được khóc ra tiếng.
"Di nương, người đừng khóc nữa, nữ nhi sẽ nghĩ biện pháp trở về thăm người."
Lâm Lang mười ba tuổi cũng không nỡ, đã ở Lâm gia sinh sống nhiều năm như vậy, sớm đã quen, nàng cũng không nỡ bỏ được di nương.
Chỉ là xe ngựa dần dần đi xa, Bình An giữ chặt Vinh thị không để bà đi về phía trước nữa, Vinh thị khóc rối tinh rối mù, ngồi liệt trên mặt đất.
Lâm Lang ghé vào cửa sổ phía sau xe ngựa, mắt thấy bóng dáng di nương chỉ lớn bằng hạt vừng một chút, mới ngồi trở lại xe ngựa.
Sờ sờ hai má, sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Thanh lấy khăn tay lau mặt cho Lâm Lang, an ủi nói: "Tiểu thư, đừng khổ sở, tiến cung cũng không phải ra không ra được, đợi Thái tử phi về thăm nhà, chúng ta vẫn có thể trở về thăm di nương.”
Lâm Lang khóc đến đau đầu, nghe thấy Tiểu Thanh nói, cũng chỉ là lung tung gật đầu: “Ngươi nói đúng, lúc đại tỷ trở về thăm viếng, ta cũng có thể trở về.”
Xe ngựa dài năm thước, rộng ba thước, ngồi cùng xe ngựa còn có một cô nương từ dong bên, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mặt nàng ta vàng vọt khô gầy, một thân váy lụa mỏng màu hồng nhạt mới may có chút không hợp với nàng ta, Lâm Lang nghe nói, mẫu thân của nàng ta chết sớm, chịu không nổi kế mẫu ngược đãi, mới bất đắc dĩ cầu đến Lâm phủ, làm dắng nữ hồi môn.
Vừa vặn khi đó, Đại phu nhân đang lo lắng chuyện của hồi môn, cô nương này tuy rằng mặt vàng vọt khô gầy, nhưng nền tảng rất tốt, tương lai cẩn thận nuôi dưỡng, vẫn là một đại mỹ nhân.
Liền đưa cho người nhà kia một trăm lượng bạc, ký khế ước bán mình, đón nàng ta tới.
Ký khế ước bán mình cũng là vì để về sau không cần lo lắng.
Ban đầu người nhà kia không đồng ý bán, bọn họ nghe nói đại nữ nhi muốn tiến cung, còn muốn đi theo đại nữ nhi ăn sung mặc sướиɠ, sau đó là Lâm lão gia ra mặt, ân uy song thi, mới đồng ý.
Lâm Lang xưa nay là một người dễ gần.
Vừa qua được tâm tình luyến tiếc Vinh thị, liền bắt đầu cẩn thận đánh giá cô nương ngồi trước mắt này lớn hơn nàng, nhưng dáng người nhìn không khác gì nàng.
Cô nương kia cảm giác Lâm Lang luôn nhìn mình, không được tự nhiên ngượng ngùng thân thể, xoay người quay mặt sang một bên.
Một lát sau, lại xoay người thẹn thùng cười cười với Lâm Lang.
“Ngươi tên là gì?"
Lâm Lang cười tủm tỉm nhìn cô nương kia, quả nhiên là một bộ dáng vô hại.
Cô nương kia cũng dỡ bỏ tâm phòng bị, hé miệng cười mới nói: “Ta vốn tên là Đại Nha, nhưng sau khi vào phủ thì Đại phu nhân cảm thấy tên của ta nghe không hay, cho nên đã đặt cho ta một cái tên mới, Lâm Hà.” Lâm Hà nói.
"Lâm Hà? Nghe thật hay.”
Lâm Lang không chút che dấu khen ngợi.
"Thật sao? Ta cũng cảm thấy nghe rất êm tai.”
Lâm Hà kia rất cao hứng, nói tên nàng ta là Đại Nha, kỳ thật bất quá là người nhà thuận miệng gọi mà thôi, bởi vì không quan trọng, cho nên ngay cả tên cũng không có.
Đại phu nhân đặt tên cho nàng ta, nói cho nàng ta biết “Hà” của Lâm Hà, chính là hoa sen, nàng ta rất cao hứng.
Hai người cứ như vậy đông nam tây bắc nói chuyện phiếm, tán gẫn hồi lâu.
Bởi vì ngồi trên xe ngựa thật sự là quá nhàm chán.
Bánh xe không ngừng xoay vòng, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn đi tới trước một trạm dịch.
Người của trạm dịch kia đã sớm nhận được tin Thái tử phi muốn đi qua trạm, nên đã thu thập xong trạm dịch từ sớm.
Xe ngựa của Lâm Tĩnh Tùng dừng ở cửa trạm dịch, đầu tiên là nha đầu Hồng Nhi hầu hạ bên cạnh Lâm Tĩnh Tùng, chỉ thấy sau khi nàng ta xuống xe ngựa, xoay người đỡ Lâm Tĩnh Tùng sắp xuống xe ngựa.
Các quan viên trạm dịch, nhìn thấy một vị người mặc giá y màu đỏ thẫm, che khăn voan, liền biết là Thái tử phi tương lai, nhao nhao hành lễ: "Thỉnh an quý nhân.”
Hiện tại còn chưa cử hành sắc phong đại điển, cho nên bọn họ cũng không dám tự tiện xưng Lâm Tĩnh Tùng là Thái tử phi.
Lâm Tĩnh Tùng nghe thấy tiếng thỉnh an, trong lòng có chút không thoải mái, bất quá vẫn là áp chế sự khó chịu trong lòng, tay nhỏ nhắn giơ lên nói: "Chư vị khách khí, đều bình thân đi.”
Quả nhiên là người khí độ.
"Tạ ơn quý nhân." Một đám người sau đó đứng lên.
Lâm Tĩnh Tùng đi xuống xe ngựa, bởi vì khăn voan màu đỏ, cho nên nàng ta nắm tay Hồng Nhi, đi theo Hồng nhi.
Đồng hành còn có thị vệ hoàng đế bệ hạ ban tặng, các cung nữ ma ma.
Cũng may từ lúc Lâm Tĩnh Tùng truyền ra làm Thái tử phi, của hồi môn của nàng ta đã vận chuyển đến Lâm trạch đến Thịnh Kinh, cho nên lần này nhiều người, đồ đạc cũng không nhiều lắm, đều là một ít vật thường dùng.
Lâm Lang đi vào phòng mà trạm dịch phân phối cho nàng, cách vách là Lâm Hà, lại đi vào trong, chỗ trong cùng là phòng của Lâm Tĩnh Tùng, theo thứ tự là của các ma ma giáo dưỡng.
Thánh thượng ban cho ma ma giáo dưỡng, sau này chính là ma ma quản sự ở hậu viện của Thái tử phi, cho nên Lâm Tĩnh Tùng rất coi trọng mấy bà ta.
Lâm Lang ngồi xe hồi lâu, đã sớm đau lưng, nhìn thấy chiếc giường, thầm nghĩ nhào tới trên giường ngủ vùi.
Đúng vậy, nàng cũng đã làm như thế.
Thời điểm dùng cơm chiều, tất cả mọi người đều ở đại sảnh ăn cơm, Lâm Hà bị Lâm Tĩnh Tùng truyền đến trong phòng cùng nhau ăn cơm, hỏi Lâm Lang vì sao không đến, mới biết được Lâm Lang sớm đã đi ngủ.
Lâm Tĩnh Tùng biết Lâm Lang xưa nay thích ngủ cũng không thèm để ý, chỉ gọi Lâm Hà cùng nhau ăn cơm.
Nửa đêm, Lâm Lang bị nghẹn đi vệ sinh mà tỉnh lại, chóp mũi lại ngửi ra một đạo hương thơm khả nghi, bên ngoài còn truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.
Lâm Lang bất động thanh sắc, dưới chân giường, xuyên thấu qua cửa sổ vừa nhìn, thì ra là mấy hắc y nhân, cầm đao nhỏ giọng đi tới đi lui trên hành lang.
Lâm Lang kinh ngạc, hơn nửa đêm này là tới ám sát Thái tử phi sao?
Khó trách khiến nàng nghĩ như vậy, có đôi khi ngẫu nhiên cũng nghe nói qua, đương kim Thái hậu, cùng đương kim Hoàng hậu không hợp, Thái hậu muốn cho cô nương thân cận với mình gả cho Thái tử, Hoàng hậu lại muốn cho chất nữ nhà mẹ đẻ của mình gả cho Thái tử, làm Thái tử phi.
Lâm Lang cho rằng hắc y nhân kia là tới ám sát Thái tử phi, liền vụиɠ ŧяộʍ lui về trên giường, nghĩ dù sao cùng nàng cũng không có quan hệ gì, liền không quản nữa.
Ai ngờ sau khi lên giường, nương theo ánh trăng, không biết từ khi nào, trên giường vậy mà là có một nam nhân che mặt mặc trang phục màu đen, Lâm Lang bất giác muốn thét chói tai.
Miệng còn chưa phát ra âm thanh, nam nhân kia đã nhanh tay lẹ mắt che miệng nàng lại.
Nam nhân che mặt, từ trước ngực mò mẫm ra một lệnh bài kim chế, nhỏ giọng nói: "Ta là thị vệ của Thái tử điện hạ, cứu ta.”
Hắn ta thật sự suy yếu đến cực điểm, vừa dứt lời, liền nằm ở nơi đó hôn mê bất tỉnh.
Hắc y nhân ngoài cửa dường như nghe thấy động tĩnh, Lâm Lang vội vàng đem chăn gấm màu đỏ gấp lại ở một bên đắp lên người nam nhân bịt mặt, tay chân cũng dùng ghé vào trên chăn, làm bộ xoay người.
Hắc y nhân dùng trường kiếm đẩy xích trong cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng, lặng yên không một tiếng động đi vào, tìm kiếm chung quanh.
Nhìn Lâm Lang nằm trên giường không có gì khác thường, tiểu nha đầu hầu hạ kia cũng còn đang ngủ trên nhuyễn tháp, liền xoay người rời đi.
Lâm Lang nghe thấy tiếng bước chân, chỉ cảm thấy mạo hiểm vạn phần, lúc này, đại sảnh dưới lầu dĩ nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, càng là động cũng không dám động.
Đợi nghe thấy âm thanh có vó ngựa dần dần đi xa, Lâm Lang mới dám đứng dậy, kéo chăn từ trên người nam nhân che mặt xuống.