Vinh thị nhớ tới, Lâm Lang khi còn bé, cũng là một tiểu hài tử thích khóc lóc ầm ĩ, cũng không biết là từ lúc nào, nàng đã thay đổi, trở nên yên tĩnh, mọi việc cũng không thích lộ diện, cố gắng che dấu chính mình, ngay cả kỹ thuật thiêu thùa cao siêu cũng không dám để cho người ta biết.
Có chuyện gì chỉ thích giấu ở trong lòng mình, tình nguyện ủy khuất cũng không muốn để cho người làm di nương như bà lo lắng.
"Di nương mau trở về đi, Lang nhi không có việc gì."
Lâm Lang cảm động Vinh thị toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, nàng nghĩ ở đời thứ nhất là một cô nhi, đời thứ hai cũng là cô nhi được sư phụ lúc xuống núi ở ven đường nhặt về, kiếp này lại có mẫu thân, nàng vừa mới cảm nhận được thân tình ấm áp, liền phải tiến cung cùng di nương xa cách.
Vinh thị lưu luyến không rời, rời đi mà lưu luyến xoay đầu nhìn lại.
Đợi Vinh thị rời đi, hạ nhân trong phòng đều lui ra.
Đại phu nhân mới tươi cười hòa ái nhìn Lâm Lang nói: “Con có yêu cầu gì?”
Lâm Lang đi tới trước bàn đặt hộp gỗ có cơ quan, hai tay nâng hộp gỗ lên, bàn tay nhỏ bé ở dưới hộp gỗ móc một cái, tất cả giấy đều rớt ra.
Đại phu nhân nhìn động tác của Lâm Lang, cũng là kinh hãi mở to hai mắt, nhịn không được buột miệng nói: "Làm sao con biết cái hộp này?”
Lâm Lang vứt cái hộp xuống, trên mặt đất phát ra tiếng "phanh" vang vọng, hộp gỗ theo tiếng mà vỡ vụn.
"Đại phu nhân, chuyện trên đời này, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm."
Lâm Lang không muốn che dấu mình nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, tà mị cười, gió từ từ nhẹ thổi vào trong phòng, một sợi tóc vụn trước trán Lâm Lang bay lên, một đôi mắt như lưu ly hiện ra trước mặt người khác, thâm thúy lại hấp dẫn người, mỹ lệ đến cực điểm.
Đại phu nhân nhìn mảnh vụn trên mặt đất, chưa từng thấy qua Lâm Lang ỷ thế như vậy, trong lòng có chút khác thường, bất quá vẫn nhịn không được hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình: "Mấy năm nay ngươi vẫn luôn giấu diếm mỹ mạo của mình ư? Tại sao?”
Bà ta còn nhớ rõ khi còn bé Lâm Lang sinh ra rất xinh đẹp, lão gia rất là yêu thích, nhưng từ sau khi qua sáu tuổi, Lâm Lang lại càng lớn càng bình thường, bà ta còn cảm thấy kỳ quái, Vinh thị kia tướng mạo xinh đẹp, sinh ra nữ nhi sao lại bình thường như vậy?
Nhưng nhìn thấy Lâm Lang hôm nay, một đôi mắt lưu ly câu hồn phách, làm sao còn có bộ dáng tẻ nhạt như ngày thường.
Thì ra nàng vẫn luôn ẩn giấu!
"Đại phu nhân, khi nữ nhi của bà còn nhỏ, ghen tị với đôi mắt của ta xinh đẹp, thiếu chút nữa chọc mù hai mắt ta, chuyện này bà sẽ không quên chứ?"
Lâm Lang bước từng bước tới trước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đại phu nhân, rồi lại khôi phục bình thường như ngày xưa.
Nhớ tới giờ, Lâm Lang cũng không phải không hận, chỉ là khi đó mình quá yếu, chỉ đành che dấu.
Bất quá khi đó Lâm Tĩnh Tùng bỏ xa mới có vẻ hào phóng như bây giờ, ngược lại ích kỷ ngoan độc, chỉ bởi vì ánh mắt Lâm Lang so với nàng ta xinh đẹp hơn, liền muốn chọc mù mắt của Lâm Lang.
Nếu không phải lão thái thái kịp thời chạy tới, chỉ sợ mình hiện tại chính là một người mù rồi.
"Ngươi, ngươi muốn như thế nào?"
Đại phu nhân khẩn trương lui về phía sau, lập tức ngồi vào ghế chính vị, tay nắm chặt tựa lưng ghế.
Hiện tại bà ta đã bắt đầu hối hận vì đã chọn Lâm Lang làm dắng nữ, nếu Lâm Lang thật sự ghi hận Tùng Nhi, ra tay với Tùng Nhi, vậy thật sự là phòng cũng phòng không được.
"Đại phu nhân không phải muốn ta làm dắng nữ hồi môn của Lâm Tĩnh Tùng sao? Ta đồng ý, chỉ là bà phải đồng ý với ta một yêu cầu, được chứ?”
Lâm Lang đứng ở nơi đó hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt liếc nhìn Đại phu nhân ngồi trên chính vị, rõ ràng là một người thấp bé cao một thước năm, lại sinh ra khí thế hai thước tám.
"Được rồi! Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cũng phải hứa với ta, ta không thể làm tổn thương đến Tùng Nhi.”
Đại phu nhân đồng ý dứt khoát, nhưng lại cùng Lâm Lang làm giao dịch, nếu Lâm Lang ra tay làm thương tổn đến Lâm Tĩnh Tùng, bà ta tự nhiên cũng không thể đảm bảo tính mạng của Vinh thị.
"Đương nhiên, ta cùng đại tỷ cùng vào cung, tự nhiên là đồng khí liên chi, chỉ cần di nương của ta tốt đẹp, ta cũng sẽ không thương tổn đến đại tỷ."
Nói xong Lâm Lang lại khôi phục bộ dáng mèo con ngày thường kia, quả thật là vô hại, làm cho đại phu nhân sinh ra một loại cảm giác vừa rồi đều là ảo giác.
"Ta đã đồng ý với chuyện của ngươi, ngươi ở trong cung cũng phải tận lực trợ giúp đại tỷ của ngươi, đã như vậy, ngươi lui ra trước đi."
Đại phu nhân đồng ý với lời nói của Lâm Lang, liền lập tức để Lâm Lang lui ra, tay xoa xoa ngực, bà ta phải chậm rãi, hôm nay biết những chuyện này làm cho bà ta bị kí©h thí©ɧ.
Lâm Lang đã đạt được mục đích, tự nhiên cũng không có gì để ở lại, phúc thân rồi nói: "Nữ nhi cáo lui.” Rồi đứng dậy và rời đi.
Ra khỏi chính viện, Lâm Lang liền thấy được, Vinh thị cùng Bình An mặt lộ vẻ lo lắng nghênh cổ nhìn về hướng chung quanh chính viện.
Thấy Lâm Lang đi ra, Vinh thị rất vui vẻ, một đôi tay giữ chặt Lâm Lang, nhìn trái nhìn phải một chút, sợ Lâm Lang lại có vấn đề gì.
Bình An cũng nói: "Tiểu thư rốt cuộc cũng ra tới.”
Bọn họ lo lắng đến hỏng luôn rồi, thủ đoạn của Đại phu nhân luôn luôn mạnh mẽ, nếu thật sự muốn đối phó Lâm Lang, chỉ sợ Lâm Lang ít nhiều đều trốn không thoát.
"Ta không sao."
Sắc mặt Lâm Lang thoải mái, kéo cánh tay Vinh thị trở về.
"Di nương, ngày khác con sẽ tiến cung, di nương phải chiếu cố bản thân mình thật tốt."
Nói xong còn dựa cái đầu nhỏ nhắn của mình vào vai Vinh thị.
Vinh thị thì ngữ khí nghẹn ngào, nói không nên lời, dù đã biết rõ kết cục chắc chắn, nhưng bà vẫn hy vọng người rút trúng chữ định không phải là nữ nhi của mình.
Chỉ là lấy tay sờ sờ tóc tóc Lâm Lang.
"Di nương, đừng khổ sở, ngươi phải tin tưởng nữ nhi, mặc kệ ở đâu, nữ nhi đều sẽ sống rất tốt."
Mấy người dần dần đi xa, âm thanh cũng chậm rãi biến mất.
Đường phân chia ~ ~
Ngày mùng sáu tháng tư, thích hợp đi xa, thích hợp cưới gả.
Lâm Tĩnh Tùng đã dậy từ rất sớm để trang điểm, Đại phu nhân đứng ở một bên, cũng là dặn dò dặn dò lại dặn dò.
Hôm nay là ngày bọn họ đi Thịnh Kinh, đợi đến mùng chín tháng tư chính là đại điển sắc phong của Thái tử phi, hôm nay chỉ là một chút tiểu lễ dân gian gả cưới.
Lâm Tĩnh Tùng mặc áo giá y màu đỏ thêu rực, ngồi ngay ngắn trước gương đồng, trên mặt có ngượng ngùng, có bất an, còn có chờ mong đối với tương lai.
Đại phu nhân cầm lấy lược ngọc uyên ương như ý, không ngừng chải đầu cho Lâm Tĩnh Tùng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Một chải chải đến đuôi, hai chải đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy đàng."
Trong lúc nhất thời, chính sảnh náo nhiệt không thôi, nhị phu nhân tam phu nhân tứ phu nhân, miệng không ngừng nói những lời tốt đẹp.
Trong nội viện đặt một chiếc kiệu nhỏ tám người khiêng, ngoài cửa ra vào là một chiếc xe ngựa hoa quý, xe ngựa này là khi ma ma trong cung hồi cung phục mệnh, Hoàng Thượng ban cho, cảm thán Tấn Châu cùng Thịnh Kinh đường xá xa xôi, cố ý ban cho một chiếc tọa giá thích hợp với Thái tử phi.
Giờ lành đến ~
Trong viện lễ quản xướng lên, bởi vì Lâm gia ít nam nhi , Lâm Thư Hàng lại ở Thịnh Kinh, cho nên lúc Lâm Tĩnh Tùng xuất giá giẫm lên bao gai đi ra ngoài, ngụ ý "từng bước thăng cao".
Ngồi trên hỉ kiệu, toàn bộ cấp bậc lễ nghĩa, đến cửa lớn, lại ngồi lên xe ngựa hoàng đế bệ hạ ban thưởng, mới xem như tiểu lễ thành.
Cửa Lâm phủ náo nhiệt, dân chúng nghe nói Lâm gia sinh ra một Thái tử phi, cũng đều cố ý tới đây góp vui.
Lâm Lang không cùng Thái tử phi cùng ngồi một chiếc xe ngựa, Lâm gia chuẩn bị xe ngựa nhỏ khác, lúc này Lâm Lang đang cùng Vinh thị cáo biệt.
Nàng để Bình An lưu lại bên cạnh Vinh thị, nàng đã hạ cho Bình An bùa trung thành, cho nên giữa hai người có chút thần giao cách cảm, vả lại Bình An là nô tài trong Lâm gia sinh ra, có chuyện gì, Bình An ra mặt nàng cũng yên tâm.
Bên cạnh chỉ có hai nha đầu A Lục và Tiểu Thanh.