Chương 12: Bảo bối, anh tới đón em về nhà

Trong nháy mắt mở cửa ra, Tô Nhiên không thể tin được dụi mắt, có phải hoa mắt hay không, tại sao người này lại ở đây?? Tô Nhiên không nhúc nhích đứng sững sờ ở cửa, Lưu Kỳ ở sau lưng không hiểu nhìn sang Tô Nhiên, sau khi thấy người đang ngồi trong phòng khách, không khỏi tràn đầy thái độ thù địch, người này là ai? Làm sao Tô Nhiên lại có vẻ mặt này.

Đái Nham cười híp mắt nhìn Tô Nhiên, sau đó nhìn về phía sau, híp mắt nhìn sang Lưu Kỳ, nhíu nhíu mày với Tô Nhiên, xảy ra chuyện gì, thành thật nói ra anh ta là ai?

Tô Nhiên lắc đầu một cái, thật sự không có gì, em rất vô tội......

Mẹ Tô đối với tình huống kỳ lạ này cực kì khó hiểu, "Nhiên Nhiên, bạn của con tới, trời rất lạnh con và Tiểu Kỳ nhanh đi vào đi, đóng cửa lại, cũng không sợ lạnh nữa à. Đứa nhỏ ngốc."

"À." Tô Nhiên đi tới rất tự giác ngồi ở bên cạnh Đái Nham, giật nhẹ ống tay áo, nhỏ giọng hỏi "Sao anh lại tới đây?"

"Anh đã nói rồi mà, chẳng qua không xác định thời gian."

"Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"

"Thím nói để cho anh và em ngủ căn phòng kia, mặc dù không phải ổ nhỏ ấm áp của em, nhưng mà hai người cũng sẽ không lạnh."

"Tốt. Chúng ta đi thu dọn phòng." Trong lòng Tô Nhiên hồi hộp, rốt cuộc không cần chen lấn cùng Lưu Kỳ, hơn nữa Đái Nham, đã lâu không gặp anh thật sự rất nhớ anh "Mẹ. Con và Đái Nham đi thu dọn căn phòng tối nay chúng con ở, người và anh trai cứ trò chuyện." Cố ý nhấn mạnh chúng con và anh trai, thật ra thì chính anh cũng không biết tại sao lại làm như vậy......

Tô Nhiên kéo Đái Nham vào phòng, sau lưng Lưu Kỳ oán hận không nói, thì ra không phải chỉ có anh nhớ thương người này, sớm bị người khác nhớ thương, người đàn ông đó gọi là Đái Nham! "Mẹ, để Tiểu Nhiên và Đái Nham hai đấng mày râu chen lấn một giường lớn có phải quá không thích hợp hay không, bằng không để con và Tiểu Nhiên chen chen lấn lấn đi"

"Chuyện này thì có gì không thích hợp, bọn họ là bạn bè, hơn nữa không phải con cũng chen lấn cùng Tiểu Nhiên rồi sao?" Chuyện về Tô Nhiên bà vốn hiểu rõ cũng hiểu quan hệ trong lúc này, chẳng qua bà sẽ không đi quản, thích người nào muốn như thế nào, đã không thể giống như yêu cầu của bà, bà cũng không cần thiết phải quản, chỉ cần không làm tổn thương Tô Nhiên, ở chung một chỗ với ai là tự do của anh, kiếp này bà làm mẹ anh cũng chỉ có thể chúc phúc thôi.

....... Di,ễn đ,àn l.ê.quý đ/ôn

"Nhiên bảo bối, có nhớ anh hay không." Đóng cửa lại, hai người nhiều ngày không gặp, không tự chủ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ôm cậu nhóc này thật sự là không muốn buông ra, huống chi có nhiều người mơ ước như vậy, thật là khiến người ta không yên lòng.

"Nhớ." Gương mặt Tô Nhiên hồng hồng, cũng sắp nửa tháng làm sao có thể không nhớ, nhất là buổi tối, nóng nảy bất an.

"Bảo bối, chuyện ở đây cũng đã kết thúc, sáng mai chúng ta đi thôi, thời gian nghỉ của trường học cũng sắp hết," Những ngày không có Tô Nhiên anh luôn luôn hoảng hốt lo lắng, nhất là ngày hôm qua, cho nên mới mua vé máy bay lập tức chạy tới, quả nhiên anh tới rất đúng, Lưu Kỳ đó vừa nhìn đã có vấn đề, vẫn là mau đi trở về sẽ tốt hơn, "Lại nói, anh cũng mua xong vé máy bay trở về rồi, không đổi được."

Ặc, đã như vậy, cũng chỉ có thể trước tiên đi trở về, chẳng qua trước thời hạn một ngày, cũng không sao cả, "Được, một hồi thì nói với mẹ em......"

Nhẹ nhàng dùng miệng ngăn chặn lời nói của Tô Nhiên, Tô Nhiên nỗ lực chớp chớp mắt, từ từ lè lưỡi đáp lại, người này cũng không sợ bị phát hiện.

"Bảo bối, anh chính là tới đón em về nhà, để em ở bên ngoài không có chút yên tâm nào, chưa từng phải lo lắng như vậy, nhưng sau khi gặp được em, anh thật sự một chút lòng tin cũng không có, luôn luôn lo lắng em sẽ bị lừa chạy," Hôn nhẹ lên trán, "Đồng ý với anh, ngàn vạn lần không được chạy loạn."

"Ừm." Cái gì chứ, anh đâu có chạy loạn, chỉ là trở về nhà, người này cũng quá chuyện bé xé ra to rồi.

"Có phải mẹ anh biết chuyện gì hay không? Hôm nay mẹ anh còn hỏi anh rất nhiều về quá trình chúng ta quen biết nhau, cảm giác là lạ, không phải hỏi vấn đề bình thường giữa bạn bè." Ngẫm lại nghe thấy mẹ Tô Nhiên lại có thể hỏi anh, hai người người nào nấu cơm? Vấn đề này, rất kì lạ.

"Lúc em học cao trung mẹ em đã biết, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là lúc em bị vứt bỏ trong lòng bị tổn thương hơi nặng, thiếu chút nữa bị bệnh trầm cảm, mẹ em mang em đi gặp bác sĩ tâm lý, sau đó, bà đã biết, có lẽ là sợ em nghĩ không thông, mẹ em cũng không có quản em, cứ như vậy thuận theo tự nhiên...... Thật ra thì, mẹ thật không dễ dàng, một mình nuôi em lớn, " Dựa sát vào Đái Nham, dường như Tô Nhiên trở thành người hay nói chuyện "Cho nên, nếu mẹ cưới em sẽ ủng hộ, chỉ cần mẹ hạnh phúc, chuyện gì em cũng ủng hộ."

"Anh sẽ thay thế mẹ anh chăm sóc em thật tốt, về sau, cũng sẽ đối xử tốt với em giống như mẹ anh vậy." Chung sống càng lâu, Đái Nham càng không bỏ được Tô Nhiên, mới tách ra nửa tháng đã giống như sinh ly tử biệt, xem ra có thời gian nhất định phải mau đi trở về một lần, chỗ Tô Nhiên không có bất kỳ cản trở, anh cũng nhất định phải sớm tính toán cho tương lai của anh và Tô Nhiên, Hiểu Đình, thật xin lỗi, cũng chỉ có thể xin lỗi cô rồi, hy vọng có thể tha thứ cho anh, anh thật sự không có biện pháp rời khỏi Tô Nhiên......

......

"Mẹ, các người trở về đi thôi, không cần tiễn." Tô Nhiên vẫy vẫy tay.

"Xuống máy bay nhớ gọi điện thoại, tự chăm sóc mình thật tốt, không được quên cầm quà tặng." Tiễn con trai nhiều lần như vậy, mỗi lần nhìn con trai rời đi vẫn sẽ không nhịn được khó chịu, không nhịn được lo lắng.

"Tiểu Nhiên, anh có thể nói riêng vài câu với em không?"

"Ừm, được, anh nói đi, Đái Nham anh vào trước đi."

"Tiểu Nhiên, chờ anh, nhiều nhất một tháng, anh liền đến Tế Nam làm việc." Lưu Kỳ lôi kéo Tô Nhiên không nhìn ánh mắt tức giận của Đái Nham ở phía xa.

"Hả? Tại sao?" Tô Nhiên không hiểu. eri l-ê q=úy đ=ôn

"Bây giờ em không cần biết, đi đi, cần phải đi," Tô Nhiên, anh sẽ tìm đến em, đối xử tốt với em, cho dù bên cạnh em đã có người, anh cũng sẽ không buông tha......