Một bữa cơm ăn xong khiến tâm thần run sợ, Khánh phụ khiêng cái cuốc vừa ra khỏi cửa, Khánh Kiều Kiều đẩy Khánh Thúy Thúy ra, hai ba bước vào phòng phía bắc.
Khánh Thúy Thúy liền đi theo phía sau nàng ta, nhìn nàng đem đồ vật trong phòng có thể dọn đi ôm đi sạch sẽ, thẳng đến khi nàng ta duỗi tay hướng hộp nhỏ ở mép giường, Khánh Thúy Thúy mở miệng nói: “Cái khác đều cho ngươi. Cái tráp kia là ta từ nhỏ đã có, khi gia gia còn sống làm cho ta, ngươi không thể lấy.”
Khánh Kiều Kiều khóe miệng nhếch lên, mỉa mai phản bác: “Không thể lấy? Ta hôm nay cầm đi ngươi muốn thế nào?”
Trước kia Khánh Thúy Thúy phải gả cho Huyện thái gia, cha cùng nương bất công, bao nhiêu đồ vật tốt đều chỉ cho nàng, nói là không thể để người khác khinh thường nhà mình.
Hiện giờ, chuyện tốt này cũng đã mất, nàng không tin cha còn sẽ giúp Khánh Thúy Thúy.
“Ngươi dám lấy thử xem. Dù sao cha vì bảo toàn thanh danh, muốn đem ta đưa đến Vương gia. Nhà hắn nghèo, ta sống không tốt, ngươi cũng đừng nghĩ tìm được chỗ thanh phúc. Cùng lắm thì ta không cần thanh danh, ngươi cũng không cần thanh danh sao?”
Khánh Thúy Thúy thấy sắc mặt muội muội biến đổi, biết chính mình đã đánh trúng điểm yếu.“Trừ bỏ cái tráp trên giường này, chăn gối, còn có vài món quần áo cũ, ngươi muốn cái gì, đều có thể lấy đi.”
Khánh Kiều Kiều ánh mắt sáng ngời, thấy trên tủ vừa lúc treo một cái bao, nàng nhận ra được bên trong là quần áo, đều là quần áo cũ của Khánh Thúy Thúy trước kia, những bộ mới đều yên vị ở trong hòm xiểng. Cái nắp hòm xiểng cũng đều đang mở ra. Bộ dáng này giống như là sớm biết rằng chính mình muốn tới lấy.
Khánh Kiều Kiều cũng không cảm thấy hổ thẹn, một lần lấy không hết, chạy ba bốn lần mới dọn đi không sai biệt lắm, “Lần này là chính ngươi không có phúc khí. Cha đưa ngươi ra cửa, khẳng định sẽ không cho ngươi một đồng tiền của hồi môn.”
Có sính lễ mới có của hồi môn. Nhà Vương Nhị Ma Tử là hộ nhân gia nghèo nhất toàn bộ Hoa Khê thôn, trong nhà có thể lấy ra sính lễ mới là lạ.
Thương tâm của Khánh Kiều Kiều từ tối hôm qua đến bây giờ tức khắc tiêu tán không ít. Trước kia Khánh Thúy Thúy ỷ vào so với nàng lớn hơn một tuổi, lớn lên lại đẹp, luôn vênh váo tự đắc, ngay cả nhi tử lý chính thôn đều trộm lấy lòng nàng ta.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Người trong thôn luôn là đem chính mình cùng Khánh Thúy Thúy so sánh, còn thuận miệng nói một câu vè: Khánh gia đại phòng hai đóa hoa, một đóa nở dâng thượng tiên, một đóa mang cho cóc ghẻ.
Tiên trên trời thì làm sao, còn không phải cùng người nghèo nhất trong thôn sinh sống sao, hơn nữa còn là cái kẻ Thiên Sát Cô Tinh.
“Khánh Thúy Thúy, Vương Nhị Ma Tử mang sát mệnh, chuyên khắc người bên cạnh, ngươi qua đi cẩn thận bị hắn khắc chết a.”
Khánh Thúy Thúy nguyên bản lười phản ứng nàng ta, mặc kệ Khánh gia đối ngoại nói hôn sự chính mình cùng Vương nhị ca như thế nào, tin đồn luôn là sẽ có, khó tránh khỏi có chút lời nói khó nghe, sẽ liên lụy đến Khánh Kiều Kiều.
Cho nên đồ vật nàng có thể cho đều sẽ cho, nhưng là không đại biểu nàng là cái cục đá, tùy ý để người khác dẫm đạp. Lại còn dám chà đạp Vương nhị ca.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, từ trong cái lu nước lớn múc tràn đầy một gáo nước lạnh, ở tầm mắt khϊếp sợ của Khánh mẫu, toàn bộ hắt ở trên mặt Khánh Kiều Kiều.
“Rửa cái mặt rồi soi soi chính ngươi đi, xấu đến mức con người thần tiên đều muốn phẫn nộ. Lăn trở về ôm đồ vật của ngươi mà nằm mơ đi thôi.”
Khánh Kiều Kiều bị biểu tình âm ngoan trên mặt tỷ tỷ làm hoảng sợ, sững sờ tại chỗ, bị Khánh mẫu túm về phòng mới ô ô mà khóc thành tiếng.
Đem nhị khuê nữ trấn an xong, Khánh mẫu đi ra tới, liền thấy đại khuê nữ vẻ mặt không có việc gì, nửa ngồi xổm trong viện cho gà con ăn.
Nàng thở dài một tiếng, “Thúy Thúy, muội muội ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi nhường nàng một chút.”