Editor: Cung Quảng HằngVương Nhị Ny quay đầu không để ý đến Tống Tam Lang, cũng không nói gì...
Cái cúi đầu này vừa lúc làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn, Tống Tam Lang nhìn thấy trong lòng một trận lửa nóng, lại nghĩ qua ngày mai, hơn một năm không thể gặp mặt, càng luyến tiếc, nhịn không được khát vọng hôn nhẹ lên.
"Đừng, ta còn đang tức giận", Vương Nhị Ny xoay người tránh đi cái hôn của Tống Tam Lang, hầm hừ nói.
Lúc này Tống Tứ Lang cũng đã đi đến, hắn từ bên cạnh ôm lấy Vương Nhị Ny: "Con mẹ nó, nương tử, nàng còn muốn giận đến khi nào?"
Vương Nhị Ny chống lại cái ôm của Tống Tứ Lang, muốn tránh ra: "Các huynh không đi nữa mới thôi"
Tống Tứ Lang làm sao để nàng toại nguyện được, càng ôm chặt, ôm lấy hai má của Vương Nhị Ny, trực tiếp hôn xuống. Hắn mở hai cánh môi mím chặt của Vương Nhị Ny, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, trong khoang miệng ngọt ngào tùy ý hoành hành, muốn thu lấy mỗi một phần mật dịch ấm áp.
Vương Nhị Ny bị hôn đến mù mờ, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính quen thuộc tác nhiễu ở quanh thân, đầu lưỡi lửa nóng kia làm cho nàng cảm giác được khát vọng chiếm đoạt khẩn thiết của đối phương, khiến cơ thể nàng càng như nhũn ra, cả người khô nóng: "Ưm, buông ra!"
"Không, chết cũng không buông", Tống Tứ Lang thở hốn hển một hơi, nhắm ngay cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn kia lại hôn lần nữa, lần này càng mãnh liệt hơn lần trước, chỉ hận không thể đem người khảm vào trong thân thể.
Trong phòng, một cô gái nhỏ xinh bị một nam tử ôm vào trong ngực, hai người gắn bó như môi với răng, cô gái kia mặt đỏ như hoa đào, hai mắt mông lung, thở gấp không thôi, quả nhiên một bộ dạng mê người.
Tống Tam Lang ở bên cạnh nhìn đến chịu không nổi, liếʍ liếʍ môi, đi đến bên cạnh Vương Nhị Ny, hẳn thấy hai người hôn đến khó tách ra, trong lòng có chút ghen tuông, chậm rãi mở vạt áo kia, áσ ɭóŧ tuyết trẳng bị cởi xuống, lộ ra thân thể tuyệt đẹp của vương Nhị Ny.
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy trên thân một trận mát mẻ, giương mắt nhìn lên, thấy Tống Tứ Lang đã lột áo của nàng, hạt đậu đỏ trước ngực phấn nộn gặp không khí lạnh càng cứng rắn, có vẻ đẫy đà hơn trước một chút: "Tam Lang ca ca, lạnh..."
"Nương từ, ngoan, lập tức sẽ không lạnh". Tống Tam Lang ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào cảnh đẹp trước mẳt, chỉ cảm thấy da thịt trắng nõn trên bả vai kia ở dưới ánh trăng càng phát ra vẻ trong suốt, phần đẫy đà trước ngực lại nhô cao xinh đẹp, như muốn người ta ngắt lấy, hẳn tán thưởng một tiếng, không phải hắn nói khoác, nương tử nhà mình dung mạo dáng người, thật sự là khó tìm, nhịn không được cầm lấy phần đẫy đà kia, nhẹ nhàng bóp.
Môi của vương Nhị Ny bị lửa nóng kích hôn, phần mẫn cảm trước ngực lại bị vuốt ve nhẹ nhàng, tất cả khıêυ khí©h này khiến thân thể nàng càng mềm nhũn, chịu không nối cảm giác tê dại, "ưm" một tiếng.
Hai huynh đệ Tống gia chỉ cảm thấy thanh âm này giống từ trên trời buông xuống, khiến vật nam tính của bọn họ càng thêm cứng rắn, trong lòng càng thêm yêu thương, trước mắt là tiểu nương tử xinh đẹp, thật sự không biết phải yêu thương như thế nào.
Tống Tứ Lang vội vàng nhất, hắn đem Vương Nhị Ny đặt vào trong lòng của Tống Tam Lang, nâng chân nhỏ của Vương Nhị Ny lên, trực tiếp cởi ra chiếc quần chướng mắt kia, mãi đến khi đôi chân trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện
Vương Nhị Ny thật sự buồn bực, chỉ trong nháy mắt đã bị lột sạch, nàng lại còn ngoan ngoãn đi vào khuôn khố, nàng mất hứng đánh đánh cánh tay của Tống Tam Lang, giơ chân nói: "Đừng chạm vào ta!"
Tống Tứ Lang cầm chân nhỏ đá loạn kia, đôi môi ấm áp hôn dọc theo đôi chân đến bụng, vừa hôn còn không quên đáp lại Vương Nhị Ny, đúng lý hợp tình nói: "Không đυ.ng vào nàng còn đυ.ng vào ai? Chẳng lẽ nàng muốn nam nhân nhà mình đi chạm vào người khác sao?"
Vương Nhị Ny vốn có chút tức giận, nghe xong lời nói cứng rắn này, lại bốc hỏa: "Đi đi, huynh đi trộm hương ta sẽ không cần huynh nữa"
"Con mẹ nó, nghĩ thật hay a! Nàng muốn sống cùng đại ca, đem ta quăng qua một bên? Hừ, nha đầu xấu xa, thật sự là bị nuông chiều đến hư". Tống Tứ Lang ngoài miệng tuy rằng nói năng dữ tợn, nhưng động tác lại mềm nhẹ, một đường hôn này đến chỗ đóa hoa kia, nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền tách ra hai chân, khiến cho đóa hoa hồng kiều diễm kia nở rộ, lộ ra hoa tâm phấn nộn.
Hai huynh đệ Tống gia đều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, hoa tâm trắng nõn phấn nộn kia mềm mại vô cùng, còn tiết ra giọt sương trong suốt, thật sự lồ đẹp không sao tả xiết.
Tống Tứ Lang liếʍ liếʍ môi, vẫn nhịn không được khát vọng, cúi đầu xuống, ngậm lấy đóa hoa hồng kia, đầu tiên là nhẹ nhàng liếʍ giọt sương tiết ra kia, lại dùng đầu lưỡi vỗ về chơi đùa hoa tâm.
Vương Nhị Ny vốn bị Tống Tam Lang ôm vào trong ngực, tư thế nửa ngồi, lúc này rành mạch nhìn thấy động tác của Tống Tứ Lang, nhìn thấy đầu lưỡi kia duỗi ra co lại, chỉ cảm thấy hình ảnh này kí©h thí©ɧ vô cùng, hoa tâm mẫn cảm truyền đến cảm giác tê ngứa, nóng bỏng... Nhịn không được vùng vẫy thân mình: "Tứ Lang ca ca, ta ngứa"
"Ngứa sao?" Tống Tứ Lang thở hốn hển một hơi, tăng thêm lực đạo, cắn một ngụm. Thân mình Vương Nhị Ny run lên, chỉ cảm thấy chỗ bị cắn vừa tê, vừa ngứa, khiến thân thể nàng càng khô nóng, nhịn không được vươn cao thân thể, khiến cho bản thân càng thêm gần sát Tống Tứ Lang... Theo động tác này, hạt châu phấn nộn đẫy đà kia càng run rẩy, giống như mời gọi, mê hoặc người khác. Tống Tam Lang nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được hôn lên, hai bên cũng không buông tha, hôn trụ một bên, vuốt ve bên còn lại.
Trong phòng, một cô gái lõα ɭồ bị hai nam tử vây bên trong, chiếc đùi trắng nõn xinh đẹp bị tách ra, lộ ra bộ phận nhạy cảm của nữ nhân, một nam tử mặt mày kiên cường đang vùi đầu trong đó, cố gẳng nhấm nháp hương vị thuộc về cô gái, theo tầm mắt đi lên, chỉ thấy phần đẫy đà của cô gái cũng bị nam tử mặt mày sáng sủa cầm lấy, tùy ý vuốt ve, môi lại tinh tế nhấm nháp hạt châu phấn nộn kia.
Vương Nhị Ny cả người khô nóng vô cùng, chỉ cảm thấy ở bụng từng đợt lửa nóng, hư không lợi hại, nàng đã không phải là lần đầu tiên làm sao mà không biết bản thân muốn cái gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, càng nuốt nước miếng, khó nhịn xoay xoay thân thể, thì ra nàng nhìn thấy hai cái đầu màu đen đang chôn ở trên thân thể của mình, chỉ cảm thấy hương diễm vô cùng, trong lòng run rẩy. Lại nhìn thấy Tống Tứ Lang tách ra đóa hoa của nàng, lấy ngón tay thay thế đầu lưỡi, dò xét tiến vào, cảm giác dị vật kia đi vào, khiến Vương Nhị Ny sợ run lên: "Thật lạnh! Lấy ra đi!" Tống Tứ Lang cảm giác được huyệt đạo nhanh chóng khít lấy bao bọc ngón trỏ của minh, càng là khó có thể tiến vào, nghĩ muốn tiến vào, chật hẹp như vậy Iàm sao có thể chứa được vật nam tính của mình, trên tay lại không do dự, chậm rãi di động.
"Nương tử ngoan, lập tức sẽ không lạnh". Tống Tam Lang ngẩng đầu, mềm nhẹ an ủi, mắt nhìn chăm chăm động tác của Tống Tứ Lang, chỉ thấy ngón trỏ kia mỗi một lần tiến vào đều sẽ mang ra chất lỏng trong suốt, thật sự là mê người.
Không khí trong phòng nóng bỏng mà tối tăm, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của nam tử, đồng thời là thanh âm yêu kiều giống như sung sướиɠ lại như thống khổ của nữ tử.
Đến giờ phút này, ba người đều đã động tình không chịu được, Tống Tứ Lang lại nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của mình, đem vật nam tính đáng chú ý nhẳm ngay đóa hoa, chỉ chờ một cái dùng sức liền tiến vào, nhưng cho dù du͙© vọиɠ đã lên não, vẫn không nhịn được lo lắng Vương Nhị Ny có chịu không nối hay không, có chút do do dự dự, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, ám ách hỏi: "Nương tử, ta vào nhé?"
Vương Nhị Ny cả người mềm mại, trống rỗng vô cùng, khát vọng tiếp xúc càng sâu, chợt nghe thấy thanh âm của Tống Tứ Lang, giương mắt nhìn vật nam tính không thể bỏ qua kia, gân xanh nổi dậy, rất là dữ tợn, thế nhưng so với mới gặp còn thật lớn, trong lòng nàng căng thẳng, nhịn không được nói: "Tứ Lang ca ca, đừng, ta sợ..."
Tống Tứ Lang nhịn không được mắng một tiếng, vật nam tính nóng bỏng kia để trên đóa hoa phấn nộn, ma sát qua lại, đúng là khó mà phân biệt, lúc này bảo h ắn buông tha, giống như là gϊếŧ hắn: "Nương tử, nàng tạm thời chịu đựng một chút... Không phải nữ tử đều thích thứ to sao, tất nhiên cũng có tác dụng kỳ diệu của nó .
Tống Tam Lang nhịn không được cười ha ha, hắn mang theo đắc ý dào dạt: "Tứ Lang, nhìn ý tứ của nương tử, để cho ta tới trước đi". Nói đến vật kia của Tống Tứ Lang, khiến cho mấy huynh đệ âm thầm ghen tị một phen, thật không ngờ khi với nương tử lại bị ngăn cản, hắn có thể không vui sướиɠ khi người gặp họa sao? Vốn nghĩ Tống Tứ Lang dù sao cũng là đệ đệ, tính tình lại gấp gáp, sợ hắn nhịn không được, muốn cho hắn trước, nhưng nhìn thấy tình huống này, vẫn là để hắn trước đi.
Vương Nhị Ny vừa nghe Tống Tam Lang nói cũng bất chấp thẹn thùng, vội gật đầu: "ừm, Tam Lang ca ca trước đi". Nói xong liền đỏ mặt, nàng phát hiện bản thân càng ngày càng mặt dày, lời này còn có thể nói ra, bất quá hằng năm bị năm nam nhân ôm lấy, cho dù là người bình thường cũng sẽ như vậy? Huống chi đều là người của mình.
Tống Tứ Lang rống giận một tiếng, đem nẳm tay hung hăng đập vào lò sưởi đặt gần đầu giường, chỉ có tróc da mới không cám thấy đau, trên trán gân xanh bạo khởi, hiển nhiên là thống khổ đến cực điểm. Vương Nhị Ny nhịn không được đau lòng nói: "Tứ Lang ca ca, khó chịu như vậy sao?"
Tống Tứ Lang nắm chặt nắm tay, lắc đầu: "Không sao!"
"Nếu không... huynh thử xem?"
Tống Tứ Lang vừa nghe thấy ánh mắt sáng lên, một dạng mừng như điên, gấp gấp tiến đến. Vương Nhị Ny theo bản năng rụt lui thân thể, thầm nghĩ bản thân có phải không nên mềm lòng hay không, lớn như vậy... Là muốn gϊếŧ nàng chết sao?
Tống Tam Lang cũng không đành lòng để Tống Tứ Lang khổ sở, dù sao cũng là đệ đệ, cố nén khát vọng của bản thân, ôm vương Nhị Ny vào trong ngực, tách hai chân của nàng ra, hướng về phía Tống Tứ Lang.
"A, Tam Lang ca ca, buông ra, thật xấu hổ", Vương Nhị Ny thấy bản thân biến thành bô dang cực kỳ xấu hổ, mặt hồng như quả táo, lắc lắc thân mình muốn thoát.
Tống Tam Lang đem môi dán lên tai cúa Vương Nhị Ny, liếʍ vành tai no đủ, nhỏ giọng nói: "Đừng xấu hố, như vậy sẽ không đau nhiều, nương tử... Ngoan!"