Editor: Cung Quảng HằngMãi đến khi xúc cảm ấm áp trên mặt một lần nữa nhắc nhở nàng, đây là sự thật không phải cảnh trong mơ, Vương Nhị Ny mới hồi phục tinh thần lạ. Nàng ngơ ngác nhìn năm người vây xung quanh nàng, đột nhiên kêu một tiếng xông đến, Vương Nhị Ny mang theo kinh hỉ cực độ, ôm gò má Tống Đại Lang hôn một cáí, Tống Đại Lang ôm nự nhân ngày đêm mong nhớ, trong lòng một trận trào dâng, mấy ngày này trong lòng trống rỗng nay rốt cục có tin tức, khát vọng bức thiết kia thúc đẩy hắn chủ động đáp lại.
Hai người gắt gao ôm ấp nhau, môi răng gắn bó với nhau, hôn đến khó phân, tựa hồ phải dùng phương thức này để biểu đạt cảm tình nội tâm của bản thân.
Bất quá một lát sau, gò má của vương Nhị Ny liền đỏ ửng, thở hổn hển... Bị hôn đến thân mình mềm xuống, chỉ cảm thấy một loại khát vọng nói không nên lời nảy lên trong lòng, nhịn không được "Ưm" một tiếng.
Một tiếng "Ưm" này giống như cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, mấy huynh đệ vốn nhìn đến nóng vội đều nhịn không được có phản ứng, Tống Tứ Lang vội vàng xao động nhất, không quan tâm nhảy đến hôn phía sau cố trắng nõn của vương Nhị Ny.Tống Tam Lang cũng không cam tâm tay thuần thục vói vào trong vạt áo của nàng sờ soạng. Tống Nhị Lang còn lại là cầm lấy tay nhỏ bé của nàng hôn lên.
Tống Ngũ Lang mở to hai mắt nhìn, một màn trước mắt này đối với hắn quá mức kí©h thí©ɧ... chỉ thấy bốn huynh đệ Tống gia đem Vương Nhị Ny vây chính giữa, áo khoác vương Nhị Ny đã bị thoát xuống dưới, chỉ còn lại cái yếm màu đỏ, khi da thịt nõn nà như tuyết kia xuất hiện trước mắt mọi người, cánh tay củ sen, bả vai mượt mà... Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang mỗi tay nắm giữ một viên mềm mại, môi càng dán trên bờ vai của nàng không ngừng hôn, Tống Nhị Lang dựa vào phần lưng trắng nõn của Vương Nhị Ny ấn hạ dấu hôn nóng rực.
Một dòng máu chảy ra từ mũi của Tống Ngũ Lang, hắn miệng khô lưỡi đẳng muốn làm cái gì đó, bất đắc dĩ quanh thân Vương Nhị Ny đã không có khe hở để chui vào, hắn nuốt nước miếng, cuối cùng ủ rũ phát hiện hẳn bị bỏ rơi... Hẳn mang giày quyết định đi ra ngoài uống nước lạnh để bình tĩnh.
Vương Nhị Ny đã bị hôn đến đầu óc choáng váng, hai mắt mông lung, chỉ cảm thấy bộ ngực, sau lưng, bả vai, không chỗ không có hơi thở quen thuộc, mà hơi thở ấm áp quen thuộc này khiến nàng sinh ra cảm giác hạnh phúc và an tâm chưa từng có. Nàng nhắm hai mắt lại, theo kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng khinh ngâm, nàng nghĩ, nếu đây là vận mệnh an bày... Cứ trầm luân như vậy đi, nàng không biết về sau sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này đối với nàng mà nói có thể cùng năm huynh đệ Tống gia ở cùng với nhau, đây là hạnh phúc của nàng.
Mấy huynh đệ Tống gia mấy ngày này lo lắng, giờ đây ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vốn là nam tử trưởng thành bình thường, làm sao nhẫn nhịn được. Người người hai mắt đò bừng, hận không thể đem Vương Nhị Ny trước mắt dung nhập vào trong thân thể, một ngụm nuốt trôi.
Quần Vương Nhị Ny bị cởi ra, cái yếm kia cũng bị quăng ở một bên, Tống Đại Lang thoát áo lộ ra l*иg ngực, đem Vương Nhị Ny ôm lấy đặt trên đùi mình, khiến lưng nàng dán vào l*иg ngực của hắn, hai người da thịt liền kề, vương Nhị Ny quay đầu không ngừng cùng Tống Đại Lang hôn môi, Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang cũng không cam lòng yếu thế, vùi đầu dán trên ngực của vương Nhị Ny, khi thì cắn, khi thì liếʍ, quả thật là yêu thích không buông tay, Tống Nhị Lang nắm giữ cẳng chân trắng nõn của vương Nhị Ny, dọc theo đường hôn lên.
Trong phòng một mảnh cảnh xuân, bất quá lập tức tràn ngập thanh âm thô suyễn của nam nhân cùng thanh âm "ưm" của nữ nhân, Tống Tam Lang lau mồ hôi, vội vàng nói: "Đại ca, ta nhịn không được, hôm nay có thể hay không..."
Tống Tứ Lang không nói gì, cũng cầm lấy tay của Vương Nhị Ny đặt ở trên vật nam tính của bản thân, vật kia ngưỡng cao, cảm xúc nóng bỏng, khiến tay Vương Nhị Ny đều run lên, nàng mở to mắt nhìn mọi người, thấy tất cả đều là một bộ dạng khó nhịn, mồ hôi rơi trên mặt, trong lòng nàng nhịn không được đau lòng, mang theo quyết tâm bất cứ giá nào nói: "Hôm nay liền... làm đi"
Trong lòng Tống Đại Lang một trận kích động, nhưng vẫn có chút lo lắng như cũ nói: "Nương tử, nàng chịu được sao?"
Vương Nhị Ny đỏ mặt, thanh âm nhẹ như muỗi kêu nói: "Hẳn là có thể"
"Nàng muốn cho ai trước..." Tống Tam Lang cắn một ngụm da thịt phấn nộn mềm mại, đưa ra vấn đề sắc bén nhất.
Mấy người một trận lo sầu, Tống Đại Lang nhìn mấy huynh đệ, lại nhìn nương tử thân thể mềm yếu, quyết đoán nói: "Nương tử còn nhỏ đâu, ừm... giống như có chút lớn... Khụ khụ"
Vương Nhị Ny biết đây là đang nói ngực của nàng, qua năm mới, có lẽ là bồi bổ tốt, có lẽ là dinh dưỡng đầy đủ, ngực liền lớn như quả cầu được thổi hơi, đến bây giờ đã hơi có chút giống bộ dạng tiểu bánh bao, nàng bất mãn chủy chủy ngực Tống Đại Lang, hờn dỗi nói: "Đại Lang ca ca!"
Tống Tam Lang ở bên cạnh nhìn bộ dạng kiều mị của Vương Nhị Ny, ha ha cười, yêu thích không buông tay lại hôn hạt châu phấn nộn kia một cái: "Nương tử, xấu hổ cái gì, chúng ta lại yêu muốn chết"
Vương Nhị Ny vừa thẹn vừa cảm thấy cao hứng, cúi đầu không để ý Tống Tam Lang. "Ta thấy hay là để đại ca trước... kích cỡ tương đối thích hợp", Tống Nhị Lang luôn luôn không hé răng nói.
Tống Tứ Lang nhìn vật nam tính cúa bản thân đang vươn cao, bất mãn nói: "Con mẹ nó, nữ nhân không phải đều thích loại lớn sao?"
Tống Đại Lang một chưởng đánh qua: "Lần trước khiến nương tử phải nằm mấy ngày, nhanh như vậy liền đã quên?"
Vương Nhị Ny nhớ lại loại đau đớn xé rách đêm hôm đó, rụt lui thân mình: "Đừng mà Tứ Lang ca ca...". Tống Tam Lang cười một tiếng: "Đệ xem đi, nương tử nói không cần"
Tống Tứ Lang như gà trống đấu thua, đáng thương, Vương Nhị Ny có chút không đành lòng: "Tứ Lang ca ca, ta vừa rồi là nói không được làm đầu tiên...Sau đó thì có thể" . Nói xong lời này chính nàng đều đỏ mặt, hiện tại thật sự là càng ngày càng không e lệ.
Vốn Vương Nhị Ny bị trêu chọc cả người mềm mại, bị cuộc thảo luận này làm cho khôi phục thanh minh, Tống Đại Lang vươn tay dò xét cánh hoa nói: "Còn có chút khô"
Vương Nhị Ny giật mình, bản năng nói: "Đừng đυ.ng chỗ đó"
"Nương tử, không chạm vào chỗ này sao được, nghe nói việc này nữ nhân cũng không thiếu lạc thú đâu". Tống Tam Lang nhìn cánh hoa kiều diễm kia, lởi nói ra cũng cực độ trần trụi.
Mấy người thay nhau ra trận, liên tục không ngừng, bất quá một lát sau, Vương Nhị Ny hóa thành một bãi xuân thủy, mơ mơ màng màng, Tống Nhị Lang đem Vương Nhị Ny ôm ở trên đùi, đối mặt với Tống Đại Lang...
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy hạ thân hư không chậm rãi bị nhồi vào, lúc vật nóng bỏng kia tiến vào thì trướng lợi hại, đồng thời cũng có một cảm xúc thỏa mãn nói không nên lời. Nàng mở mắt, chỉ thấy Tống Đại Lang đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên nhẫn nhịn cũng thật vất vả, hắn không dám tiến vào quá nhanh, chi từ từ tiến vào chậm rãi, không lập tức, mà bản thân lại còn lộ ra một phần ba ở bên ngoài.
Tống Đại Lang sờ sờ hai gò má của Vương Nhị Ny ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"
Vương Nhị Ny dần dần thích ứng với cảm giác no trướng, cũng đau lòng Tống Đại Lang vất vả, ngượng ngùng lắc đầu, nhưng không nói chuyện.
Tống Đại Lang thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyển động, thông đạo ấm áp kia, nộn thịt mềm mại, gắt gao bao vây lấy hắn, thật là một loại cảm giác dục tiên dục tử, mỗi một lần nhập vào đều là một quá trình gian nan, mỗi một lần rút ra đều là một loại cảm giác mất mát, thật muốn cả đời đều chôn ở bên trong không cần ra ngoài. Cô nương đáng yêu này chính là nương tử của hắn, cả đời muốn đi theo hắn... bảo bối mất đã tìm lại được, Tống Đại Lang trong lòng càng kích động, không ngừng hôn hai gò má của nàng, biểu cảm trên mặt sung sướиɠ mà thống khố.
Lúc đầu Vương Nhị Ny trướng đau, sau đó lại cảm thấy tê dại nói không nên lời, theo sự kí©h thí©ɧ của Tống Đại Lang, dần dần như lọt vào trong sương mù đã không phân rõ bản thân ở nơi nào. Trong miệng nàng không ngừng phát ra tiếng "Ưm" mê người, năm ngón tay gắt gao nắm chặt, chỉ cảm thấy thì ra chuyện này nữ nhân cũng là có thể vui vẻ.
Đợi Tống Đại Lang xuất ra một lần, Vương Nhị Ny đã nhuyễn thành một đoàn, hôn mê, mấy huynh đệ hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn thương nàng. Tuy rằng không cam lòng, nhưng bất đắc dĩ từ bỏ, Tống Đại Lang ôm Vương Nhị Ny ngủ một giấc, mấy huynh đệ khác mượn năm ngón tay củaa nàng, xem như là giải quyết một hồi.
Vương Nhị Ny vừa ngủ đã ngủ đến buổi sáng thứ hai, nàng đã mấy ngày cố gắng, trong lòng vừa thả lỏng liền cảm giác được mỏi mệt. Buổi sáng tỉnh lại, huynh đệ Tống gia đã nấu cơm xong, người người phía sau tiếp phía trước đút cơm cho nàng.
"Tự ta có thể ăn", vương Nhị Ny nỗ lực đấu tranh, nàng nhìn mọi người xung quanh, phát giác đều là một bộ dạng có chút lo lắng, tựa hồ nháy mắt nàng sẽ biến mất.
Tống Đại Lang đem cải củ bỏ vào trong muông cơm đưa qua, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Ngoan, ăn cơm đi"
"Nương tử mau ăn!" Tống Nhị Lang ôn nhu sờ sờ tóc vương Nhị Ny.
"Có phải muốn ăn thịt không?". Tống Tam Lang nắm tay nhỏ bé trắng nõn của vương Nhị Ny hỏi.
"Con mẹ nó, ta đi mua chút thịt, ta đã nói cho nương tử bồi bổ mà... các huynh còn nói phải chở nàng tỉnh lại rồi nói". Tống Tứ Lang phiền chán nắm tóc.
"Nhưng mà không có bạc a, nương tử muốn ăn thịt làm sao bây giờ?" Tống Ngũ Lang khịt khịt mũi khó xử nói.
"Ta ăn thế này được rồi, không cần mua thịt gì cả, sao lại không có bạc? Tiền bán nhân sâm kia đâu?" vương Nhị Ny ăn một ngụm cơm, tò mò hỏi.
"Vì tìm nương tử, đều dùng hết rồi"
"Sao lại dùng nhiều như vậy?"
"Lạc thành lớn như vậy, chúng ta lại không có người quen, đành phải nhờ người có quan hệ với quan phủ địa phương, bạc đều cho bọn họ, cuối cùng vẫn không tìm thấy". Tống Tam Lang nhớ tới cảm giác thất vọng lần đó, đến bây giờ còn cảm thấy khó chịu.
"Đừng nói nữa, chỉ cần có nương tử, tiền đều là vật ngoài thân". Tống Đại Lang Iại múc một muông cơm, nhịn không được hôn hôn hai gò má của vương Nhị Ny.
"Nương tử, nàng làm thế nào trở về? Có phải chịu rất nhiều khố không?" Tống Nhị Lang đau lòng hỏi.
Vương Nhị Ny hít sâu một hơi: "Nói đến rất dài, đêm đó, ta bị trói lại, mới biết được phụ thân muốn đem ta gả cho một tên bệnh hoạn, con của đại quản sự"
Tống Tứ Lang hung hăng đấm vào mép giường, phát ra tiếng vang lớn: "Quả thật là cầm thú!"
"Nương tử, trong lòng nàng rất khổ sở đi?" Tống Đại Lang nhịn không được đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng, dù sao cũng là cha mẹ ruột, trong lòng khổ sở không cần nói cũng biết.