Editor: Cung Quảng HằngDáng người Vương Nhị Ny nhỏ gầy, tuy rằng mười bốn tuối, sắp mưởi lăm tuối, còn chưa có sự thướt tha mà thân thế thiếu nữ nên có, việc này cùng với cuộc sống thiếu dinh dưỡng trước kia có liên quan, tuy rằng lúc đến Tống gia chưa từng bị đói, nhưng làm sao mà một đêm lớn nhanh được.
Tống Tam Lang biết Vương Nhị Ny nói rất đúng, nhất thời giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhãn tình dường như sáng lên: "Nương tử, vậy nàng sờ nó đi", Vương Nhị Ny thấy Tống Tam Lang đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là thái độ cố nén, cũng đau lòng không thôi, khó được chủ động ngấng đầu hôn trán của hắn, tay theo đường cong dọc theo phần eo trượt đến giữa hai chân, vật nam tính kia đã cứng rắn như tảng đá.
Tống Tam Lang cầm lấy bàn tay trắng nõn của Vương Nhị Ny đến lên vật nam tính của bản thân: "Nàng xem, nó thật thích nàng"
Vương Nhị Ny hờn dỗi trừng mắt nhìn Tống Tam Lang một cái: "Nó cũng không biết nói chuyện!" Tống Tam Lang chỉ cảm thấy bộ dạng giận dữ, xinh đẹp đáng yêu đến cực điếm, khiến trong lòng hắn mềm sắp chảy ra nước. Quả thật không biết làm sao để yêu thương, nhịn không được nâng mặt nàng hôn lên, hai người lại một phen triền miên nhiệt liệt ôm hôn. Buổi chiều này, tuy Tống Tam Lang không đem Vương Nhị Ny ăn sạch sành sanh, nhưng lại sờ soạng mấy lần, chỉ thiếu bước cuối cùng kia. Lúc đến giờ cơm tối, Tống Đại Lang hiếm lắm mới làm cải trắng xào thịt, mùa đông này khó tìm nhất chính là rau quả, Vương Nhị Ny nhìn đến ánh mắt tỏa sáng, sớm đã ngồi ở trên bàn cơm, một bộ chờ mong.
Tống Đại Lang véo véo mũi nàng nói: "Mèo tham ăn", Vương Nhị Ny ngượng ngùng cười cười: "Đại Lang ca ca, hôm nay ta muốn ăn hai chén cơm". Tống Tam Lang đang giúp mọi người xới cơm, sau khi nghe được ái muội cười, cúi đầu ở bên tai nàng nói: "Mệt muốn chết rồi?" Vương Nhị Ny đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tống Tam Lang một cái, cũng khống để ý hắn, cúi đầu gắp cho Tống Đại Lang một miếng thịt: "Đại Lang ca ca, huynh ăn đi"
Tống Đại Lang ôn hòa cười: "Nàng cũng ăn đi!" Lập tức lại nói với Tống Tam Lang: "Nương tử còn nhỏ, về sau phải tiết chế một chút". Việc này Tống Tam Lang cũng chống đỡ không được, có chút xấu hổ, đỏ hai tai, Tống Tứ Lang nhìn cười ha ha, gắp khối thịt cho Tống Tam Lang, trêu ghẹo nói: "Con mẹ nó, tam ca, vẫn là bồi bổ chút đi".
"Vì sao phải bồi bổ a, chân tam ca lại không thoải mái sao?" Tống Ngũ Lang uống một ngụm canh, tò mò hỏi.
Tống Nhị Lang sờ sờ đầu Tống Ngũ Lang: "Tam ca của đệ không có việc gì, ăn nhiều một chút đi, sang năm đã mười ba tuổi?" Tống Ngũ Lang bẹt bẹt miệng: "Cha Nhị Bảo nói, lúc hắn mười ba tuổi cũng có vóc dáng giống ta, ta sẽ cao hơ n". Tống Nhị Lang hiền hậu nở nụ cười, mang theo cảm giác làm người ta thoải mái: "Sẽ cao, đừng lo lắng"
Vương Nhị Ny biết Tống Ngũ Lang lo lắng nhất chính là vóc người của bản thân, cũng gắp đồ ăn cho hắn, an ủi nói: "Ăn nhiều một chút, có thể nhanh cao". Tống Ngũ Lang nhu thuận gật gật đầu, con ngươi tinh thuần chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, thừa dịp nàng không chú ý hôn một cái: "Nương tử, nàng phải đợi ta". Nói xong liền nâng bát bắt đầu ăn. Tống Tam Lang lắc đầu cười, trêu nói: "Tiểu tử này, vóc người không cao bao nhiêu, chỉ biết hôn nương tử?"
"Con mẹ nó, huynh không thấy sức mạnh lúc hắn đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch kia". Tống Tứ Lang cũng ồn ào nói. Mấy người cười vang, khiến Tống Ngũ Lang mặt đỏ muốn chảy nước. Qua vài ngày, trong nhà thu thập không tệ lắm, cũng đến tết, tài may vá của Vương Nhị Ny tiến bộ thần tốc, giúp mỗi người trong nhà làm hai đôi hài mới, khiến mấy huynh đệ Tống gia đẹp không chê được, cảm thấy trong nhà rốt cục cũng có hương vị nữ nhân.
Huynh đệ Tống gia ở trong thôn không có gì thân thích, nhà sau này mới định Cư, song thân Tống gia lại mất sớm. Ngay cả Tống Đại Lang cũng nói không biết trong nhà cuối cùng còn có thân thích nào, chỉ nhớ mang máng nghe phụ thân nói qua nguyên quán của bọn họ là người huyện Hắc Hà.
Bất quá mấy huynh đệ Tống gia cùng người trong thôn giao thiệp tốt, đặc biệt là Tống Nhị Lang, loại tay nghề tốt không phải là ai cũng biết, luôn có rất nhiều gia đình đưa đến một ít quà biếu ngày tết, có người tặng củ cải trắng, có người tặng nửa miếng thịt khô, thiên kì bách quái, khiến Vương Nhị Ny nhìn cảm thấy tươi mới.
Trong đêm trừ tịch, Tống Đại Lang ở trong phòng bếp nấu cơm, Vương Nhị Ny tự nhiên muốn đi giúp, nhưng lại bị ngăn cản. Tống Đại Lang sợ mùa đông khiến tay nàng lạnh, sau vài lần Vương Nhị Ny đấu tranh không có kết quả, đành phải ở trong phòng cùng mấy huynh đệ khác của Tống gia tán gẫu.
Tống Tứ Lang đang nói đến việc ngày đó hái nhân sâm, mặt mày kiên cường hắn, mang một cỗ nghiêm nghị: "Ngày đó, ta một cước đạp lên không, trực tiếp ngã nhào xuống, hoàn hảo bắt được tảng đá nổi lên kia, giảm bớt tốc độ ngã, bất quá cũng bị té đau, nằm trên tuyết nửa ngày mới hết, ăn một ngụm tuyết, đang định đứng lên, một con gấu chó lảo đảo đi đến"
Tống Ngũ Lang nghe đến đó trong lòng căng thẳng: "Tứ Lang ca ca, lúc đó huynh có sợ hãi hay không". Tống Tứ Lang không có trả lời, ánh mắt quét Vương Nhị Ny đang tập trung tinh thần lắng nghe, trong mắt mang theo thần sắc lưu luyến: "Không đến mức sợ hãi, chỉ là nghĩ, nếu vạn nhất, luyến tiếc mọi người... còn có nương tử", Vương Nhị Ny nghe thấy trong lòng nóng lên, vươn tay gắt gao cầm tay Tống Tứ Lang, mỉm cười: "Tứ Lang ca ca, cũng may... huynh không
Tống Tứ Lang bị Vương Nhị Ny nhìn nên nhiệt huyết sôi trào, trong mắt phát ra quang mang mừng như điên, không quan tâm, ôm Vương Nhị Ny vào trong lòng, bưng nặt lên hôn, miệng còn không quên nói: "Nương tử, ta chỉ biết nàng luyến tiếc ta... để ta hôn cái" Khóe mắt Vương Nhị Ny liếc đến Tống Ngũ Lang mở to hai mắt nhìn, nàng muốn giãy dụa ra, nhưng làm sao là đối thủ của Tống Tứ Lang, Tống Tứ Lang hôn lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ, mang theo quấn quýt si mê đặc hữu của thiếu niên, triền miên một lát, nếu không phải Vương Nhị Ny bị hôn sắp không thở nối, còn không biết muốn tới khi nào.
"Tứ Lang ca ca, Ngũ Lang đang nhìn a, huynh làm sao không quan tâm như vậy". Vương Nhị Ny đỏ bừng mặt, trách cứ nói Tống Tứ Lang ha ha cười: "Để Ngũ Lang nhìn, hắn sớm muộn gì cũng phải học". Nói xong vẫn không chịu buông Vương Nhị Ny, cẩn thận ôm lấy, tay vuốt ve hai gò má hồng nhuận của Vương Nhị Ny, du͙© vọиɠ trong mắt kia không có thối lui, sáng quắc nhìn chăm chú, một bộ dạng chưa đã thèm. Vương Nhị Ny biết, lời tuy nói đơn giản như thế, nhưng làm gì lại dễ dàng như vậy, nhưng hiển nhiên Tống Tứ Lang không đồng ý nói: "Là ở đó nhìn thấy nhân sâm sao?"
"ừm, nói đến cũng khéo, gấu chó kia lúc đi để lại dấu chân, tuyết trên dấu chân cách ta gần nhat bị đạp xuống lộ ra cành thực vật, ta vừa thấy... Đây không là nhân sâm sao?" Tống Tứ Lang nói đến đây cười ha ha, hiện tại nhớ tới cũng có loại cảm giác đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời. Vương Nhị Ny nghe thấy liền nói: "Tứ Lang ca ca, huynh nói gần đó có phải còn có nhân sâm khác sao không đào ra". Vừa khéo Tống Tam Lang bưng đồ ăn vào phòng, nghe được Vương Nhị Ny nói, nhịn không được sủng nịch cười, trêu ghẹo nói: "Nương tử, nàng thật đúng là không biết đủ, có phải sợ bọn ta mua trâm cài cho nàng không đủ xinh đẹp, muốn thêm vài cái không?" Lúc bán nhân sâm trong trấn, Tống Tam Lang đã nói trên người nương tử ngay cả một vật cũng không có, thật sự keo kiệt, mọi người liền chọn mua một cây trâm cài hạnh hoa.
Kỳ thật trâm cài bằng bạc thô ráp, mài cũng không đủ sáng, đừng nói đến đẹp mắt gì, nhưng mà phần tâm ý này cũng khiến Vương Nhị Ny cảm thấy, cái này so với kim cương còn xinh đẹp hơn. Nàng lúc đó liền vui rạo rực cài ở trên đầu cho mấy huynh đệ xem, nhưng khiến trong lòng huynh đệ Tống gia áy náy, cảm thấy nương tử thích mấy thứ này, đến bây giờ mới mua cho nàng, đều âm thầm hạ quyết tâm, về sau có bạc phải mua gấp bội trang sức cho nàng.
Đồ ăn làm xong, lục tục bnhg lên bàn, bày đầy một bàn, có cá nướng, gà chiên, thịt nướng, cải trắng ngâm dấm chua, khoai tây xào, canh xương heo củ cải. Hiến nhiên do Tống Đại Lang hạ một phen tâm tư, nhìn màu sắc sáng rõ, tản ra mùi thơm nồng đậm.
Huynh đệ Tống gia quây chung chung quanh, Vương Nhị Ny sờ sờ tay Tống Đại Lang, quả nhiên là lạnh lẽo thật, nhất định là vì rửa rau dính nước lạnh, nàng đau lòng nắm tay lại nhu nhu: "Đại Lang ca ca, có phải rất lạnh hay không?"
Trong lòng Tống Đại Lang ấm áp, nhu tình như nước nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, ôn nhu nói: "Không lạnh, đã quen rồi, không có việc gì". Tống Tam Lang ở một bên nhìn có chút ghen tị, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: "Nương tử, tay ta cũng thật lạnh a, nếu không, nàng cũng sờ xem", Vương Nhị Ny rút ra một bàn tay, cầm tay hắn, giúp hắn chà xát; Tống Tam Lang mới cảm thấy trong lòng thư thái một chút, ở trên mặt Vương Nhị Ny hôn một cái: "Vẫn là nương tử của chúng ta biết thương người khác"
Tống Nhị Lang nhìn cực kỳ hâm mộ không thôi, bất quá hắn không phải là loại người chủ động, liền đem ghen tị trong lòng đè ép xuống, lại bỗng nhiên cảm giá c ngón tay ấm áp dưới bàn vươn qua, ngấng đầu vừa thấy, đúng là Vương Nhị Ny, nàng cười mỉm chi nhìn hắn: "Nhị Lang ca ca, tay huynh cũng rất lạnh".
"Ha ha, nương tử, ta không sao... "Tống Nhị Lang lập tức cười cười toe tóet, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào tột đỉnh.