Editor: Cung Quảng HằngTống Tứ Lang đang nằm mơ. Trong mơ thấy Vương Nhị Ny mang theo ánh mắt hận ý nhìn hắn, khiến trong lòng hắn khó chịu. Dù có giải thích thế nào Vương Nhị Ny cũng không chịu tha thứ, trong lòng hắn càng khủng hoảng.
Có phải hắn sẽ không được thấy đôi mắt lo lắng, không nghe được giọng nói tín nhiệm vô hạn của nàng nữa không? Thật sự là đáng chết ! Sao hắn có thế làm ra việc như vậy? Bỗng nhiên, bên tai truyền đến thanh âm lo lắng vô hạn, trong lòng Tống Tứ Lang chấn động, chậm rãi mở mắt, bộ dạng xinh đẹp của Vương Nhị Ny xuất hiện trước mắt hắn. Một đôi thủy mâu lo lắng trùng trùng, hắn há miệng thở dốc, mới phát hiện yết hầu của mình khô khát vô cùng, hơn nửa ngày mới phát ra thanh âm khàn khàn: "Nương tử, nàng không giận ta?"
Vương Nhị Ny nghĩ đến cảnh tượng kia, oán hận, trừng mắt Tống Tứ Lang, bĩu môi nói: "Đương nhiên là vô cùng tức giận!"
Tống Tứ Lang lập tức ủ rũ, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, giống như bị rút đi tất cả khí lực, sống không có ý nghĩa: "Ta biết, nàng sẽ không tha thứ cho ta"
Vương Nhị Ny chỉ muốn trêu hắn, ai bảo hắn thô lỗ như vậy, nhưng thấy Tống Tứ Lang thất hồn lạc phách, trong lòng lại bắt đầu đau lòng, bưng chén thuốc qua: "Tứ Lang ca ca, huynh mau uống thuốc đi, uống vào, ta sẽ không tức giận"
Nhãn tình Tống Tứ Lang sáng lên: "Thật sự?"
Tống Tứ Lang cho đến bây giờ đều sợ uống thuốc nhất, lần này lại cảm thấy bát thuốc này trân quý vô cùng, uống vào một chén thuốc liền được nàng tha thứ cho mình... Hắn ngửa đầu, ừng ực uống xuống, uống xong còn không quên đưa cho Vương Nhị Ny xem: "Nương tử, nàng xem, ta uống hết rồi, nàng sẽ không tức giận nữa phải không?"
Vương Nhị Ny mỉm cười gật gật đầu: "Mau ngủ đi, ra một thân mồ hôi thì tốt rồi, cơn sốt này quá lợi hại"
"Ừm". Tống Tứ Lang nghe lời nằm xuống, ánh mắt lại luyến tiếc không rời Vương Nhị Ny, ánh mắt mang theo ẩn tình, sợ nháy mắt, Vương Nhị Ny sẽ biến mất không thấy.
Vương Nhị Ny bị nhìn cảm thấy ngượng ngùng, lấy tay che ánh mắt hắn: "Ngủ đi"
Bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên mắt hắn, mang theo ấm áp nói không nên lời, khiến trái tim bất an của hắn rốt cục lắng đọng xuống. Nương tử thật sự không tức giận? Tống Tứ Lang mê mê trầm trầm nghĩ, lập tức tiến nhập mộng đẹp.
Tống Đại Lang bưng canh thịt đẩy cửa vào, thấy được một màn này, trầm giọng hỏi: "Tứ Lang đang ngủ sao?"
Vương Nhị Ny gật gật đầu, đem tay che trên mí mắt của Tống Tứ Lang bỏ xuống, vươn cánh tay đến Tống Đại Lang, làm nũng nói: "Đại Lang ca ca..."
Tống Đại Lang mặc dù trong phòng bếp vội vàng, nhưng trong lòng lại chịu dày vò, vừa lo lắng Vương Nhị Ny, vừa lo lắng Tống Tứ Lang, thật sự là bên nào cũng k hông khiến hắn yên tâm. Lúc này thấy Tống Tứ Lang uống thuốc rồi, trong lòng đã buông hơn phân nửa tâm.
Lại thấy Vương Nhị Ny vươn cánh tay, giống một đứa trẻ làm nũng với hăn, trong lòng mềm mại, tiến lên ôm lấy nàng.
"Như thế nào? Không thoải mái sao?"
Vương Nhị Ny oa ở trong lòng Tống Đại Lang, mùi thuốc quen thuộc đánh úp lại, khiến trong lòng nàng an tâm vô cùng, lắc lắc đầu nói: "Không phải không thoải mái"
Tống Đại Lang thấy bộ dạng Vương Nhị Ny không muốn nói, trong lòng lo lắng không thôi, thân thủ muốn xốc quần áo lên.
Vương Nhị Ny đỏ mặt, vội vàng ngăn lại, vừa rồi đau vô cùng, lúc này đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ bảo nàng lại một lần nữa ở trước mặt Tống Đại Lang lộ ra nơi tư mật, nàng thật chịu không nổi: "Đại Lang ca ca, thật sự không đau"
Tống Đại Lang thấy gò má Vương Nhị Ny đỏ hồng, biết đây là thẹn thùng, cũng không miễn cưỡng, liền đem người ôm vào trong lòng, hôn hôn tóc nàng, ôn nhu an ủi nói: "Nương tử, để nàng chịu khổ rồi, chờ Tứ Lang hết bệnh... Ta nhất định thay nàng trừng trị hắn, mấy ngày nay nàng tạm thời nhẫn nhịn, được không?"
Vương Nhị Ny nhu thuận gật gật đầu: "Kỳ thật, ta cũng không tức giận"
"Nàng không tức giận, nhưng ta rất giận a, thằng nhóc này, thật sự là gan lớn". Tống Đại Lang hầm hừ nói, hiển nhiên trong lòng hắn cũng khó chịu.
Vương Nhị Ny ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của Tống Đại Lang, có chút thất vọng nói: "Ta vốn cho rằng, lần đầu tiên là muốn... cho Đại Lang ca ca" nói xong liền cúi đầu.
Trong phòng một trận trầm mặc, yên tĩnh chỉ có thế nghe thấy tiếng hít thở. Một lát sau bàn tay của Tống Đại Lang vươn qua, nâng cằm của Vương Nhị Ny lên, hai người đối diện với nhau, một cái nhìn chuyên chú nghiêm cẩn. Trong mắt mang theo thâm tình, một cái nhìn lại mang theo e lệ tươi cười, dần dần hai người chậm rãi tiến gần, cho đến khi môi dán cùng với nhau.
Tống Đại Lang hôn ôn nhu triền miên, mang theo vô hạn trìu mến.
------
Tuyết lớn còn đang rơi, khi Tống Nhị Lang mang theo Tống Ngũ Lang vào cửa, liền nhìn thấy Vương Nhị Ny nằm trong lòng Tống Đại Lang nhợt nhạt ngủ.
Tống Đại Lang làm động tác chớ có lên tiếng, mềm nhẹ đem Vương Nhị Ny ôm lên giường, lại đắp chăn cho nàng.
Trận bệnh này của Tống Tứ Lang thế nhưng không nhẹ, liên tiếp mấy ngày, hết sốt lại nóng, lặp lại không ngừng. Người trong nhà đều nóng lòng không thôi, cũng may là thân thể hắn rắn chắc, cuối cùng vẫn khỏi, một ngày rốt cục có thế tự mình ngồi dậy uống chút cháo trắng.
Vương Nhị Ny cầm cái muỗng ở trước mặt hắn, đút từng muỗng từng muỗng.
"Sao lại không ăn, lại sốt nữa sao?" Vương Nhị Ny giơ muỗng nửa ngày cũng không thấy T ống Tứ Lang ăn, lo lắng sờ sờ trán của hắn: "Không nóng a!"
Tống Tứ Lang cầm tay nàng, do do dự dự nói: "Nương tử, nàng thật sự không tức giận sao?"
Vương Nhị Ny hờn dỗi liếc mắt Tống Tứ Lang: "ừm"
Tống Tứ Lang nghe xong mắt sáng ngời, tựa hồ phi thường cao hứng, cách cái bàn nhỏ bắt được tay Vương Nhị Ny, cẩn thận sờ sờ trong tay, yêu thương nói : "Ngày đó... Có phải rất đau hay không?"
Vương Nhị Ny đỏ mặt, rút tay ra, ác thanh ác khí nói: "Nhanh ăn đi, ăn cháo xong, còn phải uống thuốc a"
Tống Tứ Lang nhíu nhíu mày, đáng thương nói: "Nương tử, ta đã uống bảy tám ngày rồi, có thể không uống nữa không?"
"Không được, cần phải uống", Vương Nhị Ny phụng phịu, bộ dạng này thật là có chút giống Tống Đại Lang.
"Con mẹ nó!" Tống Tứ Lang phiền chán nắm nắm tóc, muốn nói gi đó, lại không biết mở miệng như thế nào, bưng bát cháo lên, ba bốn lần liền đem cháo ăn xong thả bát không lại trên bàn, lập tức hào sảng nói: "Nương tử, cho ta uống thuốc!"
Vương Nhị Ny hé miệng cười cười, cầm lấy khăn tay giúp hắn xoa xoa khóe miệng: "Chốc nữa rồi uống, phải tiêu hóa một lát"
Tống Tứ Lang ngẩn ngơ, Vương Nhị Ny cười rộ lên rất đẹp, khóe mắt cong cong, Iộ ra răng trắng noãn, ánh nắng tươi sáng, khiến người ta cũng cao hứng lên.
Trong phòng truyền đến một tiếng "bang", thì ra Tống Tứ Lang đem bàn nhỏ để sang một bên, kéo Vương Nhị Ny ngồi đối diện vào lòng.
Tống Tứ Lang đem mặt mình cọ ở gò má của Vương Nhi Ny, yêu thương nói: "Nương tử, hôm đó ta thật sự là nóng đến hồ đồ, nàng nhất định rất đau"
Nắm tay Vương Nhị Ny đánh xuõng: "Tứ Lang ca ca, huynh ôm thật khó chịu, còn không buông ra, ta sẽ cắn huynh"
"Nương tử nàng cắn đi, ta không sợ đau". Tõng Tứ Lang nói xong còn vươn cánh tay, một bộ dạng để nàng cắn.
Vương Nhị Ny làm bộ cắn một ngụm, nhưng mà không biẽt Tống Tứ Lang bình thường rèn luyện thế nào, tuổi còn nhỏ nhưng trên cánh tay đều là cơ bắp, cắn vào thật cứng: "Sao lại cứng như vậy?"
Tống Tứ Lang nghe lời nói vô tình này, chỉ cảm thấy dưới thân một trận buộc chặt, hô hấp dồn dập, nhưng trên cánh lại không dám động, sợ bản thân lại nhịn không được làm Vương Nhị Ny bị thương, đứng dậy: "Ta ra ngoài đi dạo!"
"Tứ Lang ca ca, bên ngoài lạnh lắm!" Vương Nhị Ny nhảy dựng lên, mang giày đuổi theo.
Tống Tứ Lang vội nói: "Ta đi phòng Đông sát vách, nương tử, nàng đừng đến đây, ta sợ lại đối với nàng..." Nói xong liếc mắt một cái cũng không dám nhìn Vươ ng Nhị Ny, sải bước đi ra ngoài.
Tống Đại Lang vừa khéo nhìn thấy Tống Tứ Lang vào phòng Đông, có chút kinh ngạc nói: "Tứ Lang sao lại chạy đi?"
Vương Nhị Ny lúng túng, nửa ngày cũng nói không ra lời. Tống Đại Lang tự nhiên sáng tỏ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem cơm canh đặt lên bàn. Hai người ăn cơm trưa đơn giản, hôm nay trong nhà chỉ có ba người, Tống Nhị Lang cùng Tống Ngũ Lang đi vào trong trấn thăm Tống Tam Lang, thuận tiện đem củ nhân sâm kia bán, đêm nay sẽ không về.
"Đại Lang ca ca, ta lo lắng Tứ Lang ca ca, qua thăm một chút sẽ trở lại" Nói xong liền đứng lên.
Tống Đại Lang vừa chìa tay, liền đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng: "Đừng nóng vội, phòng Đông cũng có giường ấm, không làm hắn lạnh được đâu, nhân lúc trong phòng không có người, ta thoa thuốc cho nàng"
Vương Nhị Ny đỏ mặt: "Không cần, đã tốt rồi"
"Nương tử, không nghe lời Đại Lang ca ca nói sao? Ngoan, chỉ một lát, rất nhanh". Tống Đại Lang vỗ vỗ lưng Vương Nhị Ny, nhẹ giọng dỗ dành.
Vương Nhị Ny đem mặt chôn ở trong lòng Tống Đại Lang, để mặc hắn cởi bỏ quần của mình, mềm nhẹ tách ra hai chân.
Tống Đại Lang ngừng thở xem cảnh đẹp trước mắt, mấy ngày trước đây sưng đỏ đã vơi đi, cánh hoa phấn nộn bao vây lấy hạt trân châu, giống một đóa hoa hồng nhạt xinh đẹp, kiều diễm thơm tho. Hắn tạm dừng một hồi lâu, mới đem ngón tay chạm lên hạt trân châu, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Vương Nhị Ny buồn vừa nói: "Không đau"
Tống Đại Lang nhìn tiểu nữ hài giống như đà điểu chôn ở trong ngực mình, trong Iòng mềm mại, yêu thương hôn hôn tóc nàng, cầm thuốc mỡ ở bên cạnh ra, thoa trên ngón tay, nhẹ nhàng dò xét đi vào.
Vương Nhị Ny cả người cứng ngắc, chỉ cảm thấy có thứ lạnh lẽo gì đó tiến vào thân thể, nhớ đến ngày đau nhức kia, có chút sợ hãi run lên.
Tống Đại Lang trấn an vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, rất nhanh là xong rồi, thả lỏng nào"
"Ừm" Vương Nhị Ny hít một hơi thật sâu, nỗ lực đế bản thân thả lỏng, thừa dịp lúc này, ngón tay Tống Đại Lang rất dễ dàng lách vào bên trong.
Như thế lặp lại vài lần, Vương Nhị Ny không còn sợ hãi, càng thả lỏng, chỉ cảm ấy thấy trong thân thế man mát lành lạnh, cũng không khó chịu, chỉ là có chút trướng trướng, nhắm mắt lại chịu đựng.
Vương Nhị Ny thì không có việc gì, nhưng khổ cho Tống Đại Lang. Hắn cũng không phải hòa thượng, vốn là cố gắng đè nén, ngón tay ở trong vũng đạo của Vương Nhị Ny, tới tới lui lui ma sát, chỉ cảm thấy ấm áp mềm mại vô cùng, nhịn không được nghĩ đến tư vị khi bản thân tiến vào. Lại nghĩ đến ngày bị Tống Tứ Lang phá thân, tuy rằng nói không tức giận, nhưng là tóm lại là có chút chua xót.
"Đại Lang ca ca..." Vương Nhị Ny phát hiện ngón tay Tống Đại Lang vẫn chưa thu lại, có chút khó nhịn xoay thân mình, động tác này lại khiến ngón tay hắn càng thêm xâm nhập vào sâu hơn, cũng không biết đυ.ng phải cái gì, một trận cảm giác tê dại không thể nói rõ bừng lên, tính phản xạ của dũng đạo lại gia tăng.
"Ta sắp chịu không được"
Vương Nhị Ny càng đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, nỗ lực thả lỏng bản thân.
Tống Đại Lang khó khăn lắm mới rút tay ra, Vương Nhị Ny cũng không biết làm thế nào: "Đại Lang ca ca, thật sự tốt rồi"
"Vừa rồi có phải không phải thoải mái hay không?" Tống Đại Lang hôn hôn hai gò má của Vương Nhị Ny, nhỏ giọng hỏi.
"Đại Lang ca ca, huynh còn nói, thật xấu hổ muốn chết"