Editor: Cung Quảng Hằng"Xoảng" một chén thuốc bị đố trên mặt đất, nát vụn, thuốc nóng bắn ra bốn phía, tạo thành một mảng ướt đẫm.
Một ông lão mù đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng lại mang theo cao ngạo và thần sắc lạnh lùng: "Ta không uống, ta đã là người sắp chết, về sau đừng quan tâm đến ta nữa", ông lão nói xong liền nhắm hai mắt lại, một bộ dạng không thích nhiều lời.
Hắn có thế cố gắng sống đến hôm nay, bất quá là vì thù lớn chưa trả, hiện thời... Hắn đã không còn luyến tiếc, không muốn liên lụy cả gia đình tốt này.
Tống Đại Lang trầm mặc, nhặt từng mảnh vỡ nhỏ, động tác hắn mềm nhẹ, tựa hồ căn bản không vì ông lão mà tức giận. Đợi nhặt xong, đấy cửa mà ra. Cửa vừa mở, ánh mặt trời chiếu vào trong, chiếu rọi trên má trắng nõn tuấn tú của Tống Đại Lang, càng làm tăng thêm dung mạo tuấn tú của hắn. Bỗng nhiên hắn dừng bước, đầu cũng không quay lại nói: "Ông lão, cha mẹ ta mất sớm, trong thôn này lại không có thân thích, đều là mấy anh em giúp đỡ nhau đến hôm nay, gian khổ trong đó tất nhiên là không cần phải nói, nhưng mà ta thường nghĩ, nếu cha còn sống tốt biết bao nhiêu..."
Ông lão tuy rằng không nói gì nhưng vừa rồi vẫn luôn cẩn thận "nghe" Tống Đại Lang phản ứng, tuy rằng bản thân ném bát, nhưng thấy Tống Đại Lang lại không hề tức giận, còn nói ra chân tình thiết tha, trong lòng khẽ động... Nhưng lại cố nén không nói.
Tống Đại Lang nhìn ông lão, nắm chặt nắm tay, hiến nhiên là vì lời nói của bản thân có chút xúc động, ngay sau đó nói: "Nếu cha Đại Lang còn sống... con kiến còn tham sống, huống chi, ông lão cũng là người cơ trí hiếm thấy, tội gì rối rắm bỏ qua, tấm du đồ chín châu huyện kia đặt ở bên cạnh, vốn không phải là đồ của nhà ta, không nên nhận lấy, ông lão tự cầm lấy đi"
Tống Đại Lang nói xong cũng không chờ ông lão trả lời, đi ra cửa.
Vương Nhị Ny trong tay nâng bát cơm vừa muốn cho ông lão ăn, thì thấy Tống Đại Lang đi ra, lại hỏi: "Người nọ không chịu uống thuốc sao?"
Sau khi Tống Tứ Lang âm kém dương sai cứu người trở về, Vương Nhị Ny chạy đến thì thấy, quả thật là lão tiên sinh đoán mạng cho bọn họ, Vương Nhị Ny không khỏi trong lòng bồn chồn, người này rốt cuộc có thân phận gì?
Ngày trước Tống Tam Lang ngẫu nhiên nghe được nam tử kia cùng thầy bói nói chuyện: "Tây sơn, con suối, ánh trăng nhô lên cao", nhìn chung, lời này cũng không có vấn đề. Kỳ lạ là ở chỗ phản ứng của nam tử kia, sắc mặt đại biến mà rời đi, điều này chứng minh trong lời nói có ám chỉ gì đó, mà ám chỉ này người khác không thể hiểu
Tây Sơn là ngọn núi sau thôn Ngưu Hà, con suối là chỉ cái hồ kia, đây đều là địa điếm. Câu cuối ánh trăng nhô lên cao, lại là thời gian, nói đúng là, tại địa điếm và thời gian như vậy sẽ phát sinh việc gì, mà chuyện này lại khiến nam tử kia cảm t hấy sợ hãi chột dạ, cho nên hắn không nói gì liền hốt hoảng rời đi. Nếu là người bình thường ai nghe thấy việc như vậy sẽ không cam tâm, không mắng to cũng không được...
Tống Tam Lang liên hệ tất cả những điều quỷ dị ấy lại. Con người luôn sẽ luôn hiếu kỳ với việc kì lạ, sẽ suy nghĩ, có lẽ có bảo tàng? Có lẽ cất giấu bí mật gì đó? Loại du͙© vọиɠ tò mò này khiến Tống Tam Lang khó chịu... Kỳ thật ngoài điều này ra thì còn một điểm quan trọng, lúc Tống Tam Lang còn nhỏ từng nghe ông lão trong thôn nói, dòng suối Tây Sơn kia, là do một viên minh châu biến thành, hàng năm một ngày nào đó sẽ phun ra trân châu, một viên trân châu là đủ sống, đúng là bảo vật khó có được. Bán một viên ra ngoài, cả đời liền ăn mặc không lo, Tống Tam Lang cũng không tin vào quỷ thần, nhưng trong lòng hắn vẫn nhịn không được suy tưởng, có lẽ trong dòng suối chôn bảo bối gì cũng không chừng.
Lúc trước Tống Tam Lang vào trấn làm việc bị người ta khinh khi, cũng là vì nghèo khó, mới tiẽt kiệm tiền mà ở phòng ghép, dẫn đến bị kẻ xấu hại...
Hắn nói với Tống Tứ Lang suy nghĩ của mình, Tống Tứ Lang cũng đồng dạng tò mò, hắn vốn là người nóng nảy, chờ nửa đêm Tống Tam Lang giải được câu ánh trăng nhô lên cao kia có thể là chỉ thời gian, hắn liền khẩn cấp chạy đi tìm.
Vương Nhị Ny thở dài một hơi: "Đại Lang ca ca, ta vào một chút"
Vừa đấy cửa ra, mùi thuốc xông vào mũi, hiển nhiên là thuốc vừa đố trên mặt đất bốc lên.
"Ông lão, ăn cơm đi"
"Đã nói bao nhiêu lần, không ăn, không ăn... Đem đi đi!"
"Sao lại không cố gắng sống chứ? Tứ Lang ca ca cứu ông từ Tây Sơn trở về dễ dàng lắm sao?". Vương Nhị Ny đã sớm bất mãn, nhận được trợ giúp phải tỏ ra cảm kích chứ, đây là thái độ làm người căn bản, còn ông lão này? Không hề cảm ơn, còn tỏ ra ghét bỏ.
Ông lão giận hóa thành cười: "Cũng không phải lão phu bảo tiếu tử kia cõng lão phu..."
"Cái người này thật không biết phân rõ phải trái, tuy ta chưa đọc qua thi thư, nhưng cũng biết phải cảm kích người đã giúp mình"
"Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì! Cầm lấy, bảo phu quân của cô mang đi đi, lão phu đã cho thứ gì, tuyệt không lấy lại", ông lão kia cầm bản dư đồ cửu châu lên liền quăng về phía Vương Nhị Ny.
Vương Nhị Ny không nói gì, tuy ông lão kia nhìn không thấy, nhưng quăng đồ vật thật chính xác, phương hướng chính xác, tốc độ vừa phải. Nếu không phải biết ông ta mù, nàng thật sự cho rằng ông ta có thế nhìn thấy: "Thứ này thật sự bản đồ sao? Là của nhà ông? Hay là trộm được?"
"Phi phi! Đây là đồ của Ngô gia chúng ta, còn phải trộm sao? Cầm đi, cho tướng công nhà cô có công việc làm, giúp cô cùng năm phu quân của cô sống tốt"
Vương Nhị Ny bị người ta nói năm phu quân, mặt có chút đỏ, tuy rằng nàng đã dần dần chấp nhận việc này, nhưng từ một người ngoài nói ra, thật đúng là có chút xấu hố. "Không cần, Đại Lang ca ca nói không cần thì chính là không cần, điều dưỡng thân thế, đừng cô phụ tấm lòng của bọn ta"
Qua một hồi lâu, ông lão có chút không dám tin hỏi: "Tại sao lại đối xử tốt với một người sắp chết như ta như vậy..."
"Chúng tôi cũng không phải là kẻ xấu, chẳng lẽ thấy ông bị thương như vậy, còn đuổi ông ra khỏi nhà. Vương Nhị Ny nói xong, quay đầu bước đi, nàng nghĩ ông lão này thật sự giống như ông nội của nàng, người lớn tuối, giống như đứa trẻ, phải dỗ dành.
Vương Nhị Ny mới ra cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy, nàng phát hoảng, vừa định kêu chợt nghe người phía sau nói: "Nương tử, là ta..."
Thân mình bị ôm chặt lấy, hô hấp nóng bỏng kia phà vào cổ nàng, mang đến từng đợt tê ngứa, nàng có chút khó nhịn xoay người: "Sao đột nhiên lại như vậy?"
"Chỉ là nhớ nàng, nương tử, nàng vừa đi mấy ngày, ta ở nhà thật sự khó chịu... Thật hối hận ngày đó không đi với nàng"
"Bây giờ không phải đã trở lại rồi sao? Ha ha, nhột quá..."
"Nương tử, nàng cười lên thật là đẹp... Ta muốn hôn nàng"
Vương Nhị Ny nhìn khuôn mặt cười ngây ngô kia, trong lòng lại cảm thấy uất ức, lại cảm thấy ngọt ngào, nghe xong câu nói kế tiếp của hắn càng cảm thấy thẹn thùng, ngượng ngùng cúi đầu xuống thấp.
Gò má bị nâng lên, hơi thở nóng rực tiến lại gần, sau đó là cánh môi mềm mại đặt lên.