Editor: Cung Quảng HằngBóng đêm chậm rãi buông xuống, trong rừng cây yên tĩnh chỉ nghe được tiếng củi cháy trong bếp lửa.
Tống Tam Lang nhắm mắt lại cực lực chịu đựng sự đau đớn trên đùi, Vương Nhị Ny ngủ say bên cạnh. Tiếng hít thở đặc biệt của phái nữ phất ở sườn mặt của hắn, khiến hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Tam ca, còn rất khó chịu sao?". Tống Tứ Lang từ trong rừng đi ra, khuôn mặt vững vàng, sáng sủa dưới ánh trăng càng làm cho người xem trong lòng kiên định, hắn nhẹ tay nhẹ chân ngồi ở bên cạnh hai người.
Tống Tam Lang gật gật đầu, một trận đau đớn đánh úp lại, khiến mặt hắn đã trắng bệch càng thêm trắng bệch. Tống Tứ Lang một trận khố sở, nhưng thường không giỏi về biếu đạt hắn cũng không biết an ủi như thế nào, mở miệng nửa ngày mới nói: "Sắc trời rất tối... Tìm không thấy mạt thảo". Mạt thảo là một loại thảo dược giảm đau giảm nhiệt, có chút tác dụng gây tê.
Tống Tam Lang không nói gì, lúc này đau đớn so với lúc nào còn mãnh liệt hơn, hắn cắn môi trắng bệch, trên tay gân xanh bạo khởi.
"Tam ca, nhịn không được thì kêu hai tiếng đi!" Tống Tứ Lang nhìn nói.
Tống Tứ Lang không nói gì, biết Tống Tam Lang nói rất đúng, vừa rồi thật vất vả mới đem vương Nhị Ny dỗ ngủ, vốn Vương Nhị Ny nhất định muốn kiên trì chăm sóc Tống Tứ Lang, thế nào cũng không chịu ngủ. Vẫn là Tống Tam Lang khuyên nàng, sáng mai phải đi về, Tống Tứ Lang phải cõng Tống Tam Lang, không thể chiếu cố nàng, nàng không cố gắng ngủ làm sao có thể đi? Vương Nhị Ny bất đắc dĩ, cự nự nửa ngày mới ngủ.
"Ăn chút trái cây đi, khó chịu thì cắn nó". Tống Tứ Lang từ trong túi lấy ra vài trái cây rừng, hắn chọn vài trái lớn đặt ở bên cạnh Vương Nhị Ny, lại đem phần còn lại để trong tay Tống Tam Lang. Tống Tứ Lang cầm lấy... cắn răng rắc một tiếng, một quả bị cắn dập nát.
... Vương Nhị Ny ngủ cũng không sâu, trong mơ thấy tên nam tử mặt sẹo hung thần ác sát kia lại đuối theo, nàng liều mạng chạy, chạy rồi chạy rồi, rốt cục nhìn thấy Tống Tam Lang. Trong lòng nàng mừng rỡ, không chút do dự xông đến, nhưng mà Tống Tam Lang lại đột nhiên biến mất không thấy, Vương Nhị Ny liều mạng gọi tên Tống Tứ Lang... Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, đột nhiên trống không, nàng từ giữa không trung ngã xuống dưới, loại cảm giác không trọng lực này khiến nàng vô cùng khó chịu...
Vương Nhị Ny nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của Tống Tứ Lang, chậm rãi mở mắt, một mảnh tối đen đầy trời đều lóe sáng ánh sao, giống như đá quý được khảm ở trong màn đêm lộng lẫy loá mắt, một vòng trăng lưỡi liềm mọc ở giữa không trung, đem ánh sáng màu bạc chiểu rọi vào khuôn mặt kiên cường của Tống Tứ Lang.
"Ta mơ thấy ác mộng... Tam Lang ca ca thế nào rồi? " Vương Nhị Ny lo lắng hỏi.
"Tam ca, không có việc gì... Có khát không?". Tống Tứ Lang đem túi nước đến.
Vương Nhị Ny ừng ực uống vào mấy ngụm: "Thật ngọt, cám ơn Tứ Lang ca ca" Tống Tứ Lang quay mặt không nói: "Cảm ơn cái gì"
"Nương tử, ta cũng khát". Tống Tam Lang sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cười ấm áp như cũ.
Vương Nhị Ny vội đứng lên, cầm túi nước đi đến bên cạnh Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, uống chậm một chút... Miệng vết thương thể nào?". Lại xem xét miệng vết thương, thấy không có dấu hiệu chuyển biển xấu, mới thả lỏng.
Tống Tam Lang được Vương Nhị Ny đút nước, cánh tay nhỏ bé mềm dán vào gương mặt hắn, trong mắt tươi đẹp mang theo lo lắng, khiến hắn có cảm giác hưởng thụ, hắn nghĩ nếu có thể luôn được Vương Nhị Ny chăm sóc như vậy, cho dù bị thương bao nhiêu lần cũng cam tâm tình nguyện: "Không đau..."
Hiển nhiên Tống Tam Lang nói quá sớm, một trận đau đớn thấu xương lại đánh úp lại, khiến hắn rốt cuộc nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Trong lòng Nhị Ny khố sở, nhưng không thể làm gì. Nàng đem đầu Tống Tam Lang đặt trên đùi, không ngừng vuốt ve tóc hắn an ủi nói: "Tam Lang ca ca, cố gắng nhịn.." Lại cầm tay hắn, muốn cho hắn chút cổ vũ.
Tống Tam Lang gắt gao nắm tay Vương Nhị Ny, nỗ lực chịu đựng đau đớn.
Tống Tứ Lang biết rõ giờ phút này không nên nghĩ gì hết, nhưng cảnh tượng hai người nằm với nhau thân mật như vậy vẫn khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. Hắn đứng dậy: "Ta lại đi tìm thảo dược"
"Tối như vậy, sẽ không nhìn thấy gì hết...", Vương Nhị Ny mang vẻ lo lắng nhìn Tống Tứ Lang, nếu có thể nàng sẽ đứng dậy đi tìm thảo dược, nhưng mà hiện tại ban đêm, trong rừng thường nghe thấy tiếng dã thú kêu, thật sự không dám đi.
Tống Tam Lang chịu đựng cơn đau đớn, khàn khàn nói: "Tứ Lang, nương tử nói rất đúng, rất nguy hiểm"
Sau nửa đêm, Tống Tam Lang rốt cục ngủ, nhưng mà vẫn cau mày, hiển nhiên là đau không nhẹ,. Đúng vậy, đây chính là gãy xương a, không chi đau không thế khống chế, mà phải chịu đựng cơn đau theo từng cơn...
Vương Nhị Ny nằm ở giữa hai huynh đệ, một lần nữa tiến vào giấc ngủ. Thoạt nhìn, có vẻ điềm tĩnh tốt đẹp, Tống Tứ Lang vì che chở hai người, một buổi tối không ngủ, ánh mắt đã có chút tơ máu, tay hắn đặt ở trên đùi... Nhịn nửa ngày, rốt cục chịu không nối sờ soạng lên má nữ hài, da thịt trắng nõn mềm mại, khiến người ta yêu thích không buông tay, Tống Tứ Lang sờ sờ nửa ngày, mới luyến tiếc buông ra.
Mặt trời phía đông dần dần hiện lên, thái dương vĩ đại màu trần bì chậm rãi mọc cao, trong lúc ngủ mơ Tông Tam Lang bỗng nhiên quát to một tiếng, tình lại.
Vương Nhị Ny bừng tỉnh, thấy đầu hắn đổ đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra giúp hắn lau: "Tam Lang ca ca, huynh làm sao vậy?"
Tống Tam Lang biểu cảm ngơ ngác, để Vương Nhị Ny chà lau, như là đang trong mộng: "Tây Sơn, con suối... Ánh trăng nhô cao... Ta sao lại không biết chứ?"
"Đây không phải lời lão tiên sinh bói toán nói sao?"
"Đúng, nhưng mà hắn nói... Tứ Lang? Tứ Lang đâu?". Ánh mắt Tống Tam Lang dần dần thanh minh nhìn quanh bốn phía, bóng người cũng không thấy, kỳ quái
"Đang ở đây... Nước uống hết, ta đi lấy nước". Từ trong bóng tối xuất hiện một bóng người, không phải Tống Tứ Lang thì là ai.
Tống Tam Lang dựa vào vương Nhị Ny nửa ngồi dậy: "Tứ Lang, đệ nghe thử xem, Tây Sơn, con suối, ánh trăng nhô cao là có ý gì?"
"Tây Sơn không là ngọn núi đằng sau thôn chúng ta sao?"
Vương Nhị Ny có chút không hiểu, nhưng nàng nghĩ Tống Tam Lang nói thế này khẳng định là đã đoán được cái gì. Ngọn núi đằng sau thôn nàng cũng biết, nhưng mà không gọi là Tây Sơn a, phải gọi là Li Đăng sơn: "Chỗ đó không phải gọi là Li Đăng sơn sao?"
"Đúng là Li Đăng sơn, nhưng mà cũng gọi là Tây sơn, đó là cách nói của thế hệ trước"
Tống Tam Lang trầm ngâm nửa ngày: "Con suối là chỉ... Con suối chảy từ phía Tây trên núi đi, nương tử nàng đã uống qua đó"
Vương Nhị Ny nhớ đến trên đường đi bọn họ tiếp nước một lần, chỗ đó thật sự rất lớn, nói là suối kỳ thực là một hồ nước nhỏ, xanh lam trong suốt, nhìn thấy khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Tam Lang ca ca, huynh nói cái hồ nhỏ kia sao? Vậy ánh trăng nhô cao là gì?". Vương Nhị Ny nghĩ nghĩ hỏi, nếu nói hai câu trước là chỉ địa điểm, như vậy ánh trăng là chỉ thời gian? Hoặc là cái khác? Lúc đó nàng chỉ thấy kỳ quái, rõ ràng nam tử kia vốn rất tức giận, nhưng tại sao lại đột nhiên bị dọa chạy... Còn có bộ dạng bị người ta nhìn thấy chuyện cũ vậy, cảnh này giống như trong phim truyền hình võ hiệp, Vương Nhị Ny cảm thấy trong đầu có cái đó đang tụ tập lại, nhưng mà nàng còn chưa nghĩ ra.
Tống Tứ Lang bỗng nhiên nhảy dựng lên, tuy rằng tính tình hắn táo bạo, nhưng không phải là một người suy nghĩ đơn giản, tương phản có rất nhiều lúc nhìn nhận vấn đề, rất là kín đáo: "Ta đã biết, ánh trăng nhô cao là chỉ thời gian. Nhưng mà cái này là từ đâu mà nghe thấy?"
Tống Tam Lang đem việc bói số trên đường một năm một mười nói ra.
Mấy người trầm mặc, Tống Tứ Lang rốt cuộc ngồi không yên, hắn đi tới đi lui: "Tam ca, chúng ta có phải nên đi xem thử hay không?"
Tống Tam Lang gật gật đầu: "Đúng vậy... Nên đi, nói không chừng là một kỳ ngộ"
Vương Nhị Ny cũng đang suy nghĩ việc khác, nàng nhớ đến lời nói của lão tiên sinh kia... Nàng sẽ hội ngộ năm quý nhân, nhưng mà không thể tách ra, năm quý nhân này không phải là chỉ năm huynh đệ Tống gia sao? Nàng vừa xuyên qua đến, ngay cả thở còn chưa kịp, liền trực tiếp bị bán cho năm huynh đệ. Khi nàng chưa thích ứng hoàn cảnh xa lạ mà cực độ đề phòng cùng sợ hãi, bọn họ mang theo nhẫn nại hiếm thấy, chậm rãi dỗ dành mình, dùng hết sức chân thành khiến nàng cảm giác được ấm áp cùng trân trọng. Đến hiện tại bất tri bất giác đã hòa nhập vào gia đình này, nàng hiện tại chẳng phải đem Tống gia như nhà của mình sao...
Cẩn thận tính, mấy người này thật đúng là quý nhân của nàng, lão tiên bói số kia thoạt nhìn không phải thường nhân, không chỉ có thế nhìn ra nàng đến từ dị thế, còn biết nàng có năm trượng phu , tuy rằng không có nói rõ.
"Nhớ lấy... Không được tách ra" chắng lẽ nàng thật sự phải cùng năm người này trải qua cuộc sống vợ chồng sao? Nàng không thể phủ nhận bản thân đối với năm huynh đệ đều thật sự ưa thích, cũng xem năm huynh đệ như người thân tin cậy, nhưng mà... Vừa nghĩ đến thật sự phải làm mấy chuyện vợ chồng, được rồi, kỳ thực hiện tại nàng bị sờ mó không ít, nhưng mà cũng chưa có làm đến bước cuối cùng kia.
Vương Nhị Ny có đôi khi sẽ nghĩ, có lẽ đến thời điểm ước định viên phòng sang năm, năm huynh đệ sẽ có người thay đối chủ ý không chừng, nàng cũng không để ý đem mấy người trong đó xem như ca ca.
Nhưng mà nghĩ đến Tống Đại Lang luôn trầm ổn tuấn tú, nàng lắc lắc đầu, không... Đại Lang ca ca không được, lúc nàng mới đến người cho nàng an ủi nhiều nhất, bản năng của nàng sinh ra tình cảm ỷ lại không thể mất đối với hắn.
Vậy còn Tống Nhị Lang? Tống Nhị Lang luôn cười đến hàm hậu ngại ngùng, cặp mắt kia tựa hồ đong đầy yêu thương đối với nàng, mỗi lần đều nhìn nàng ôn nhu như nước, giống như nàng muốn làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không có lý do mà ủng hộ nàng... Tống Nhị Lang không được! Nàng không có cách nào chịu được Tống Nhị Lang cũng sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn nữ nhân khác. Vậy còn Tống Tam Lang?