Editor: Cung Quảng HằngVương Nhị Ny thấy rõ Tống Tam Lang không muốn nói, cũng không tiếp tục truy vấn, nhưng trong lòng cũng trăm chuyển ngàn hồi cảm động không nhịn được. Nếu ở hiện đại, làm chồng cũng chưa nhất đinh vì vơ mình canh chừng môt đêm không ngủ, từ điều này mà nói, Tống Tam Lang thật đúng là rất thương Vương Nhị Ny.
"Tam Lang ca ca, huynh ăn đi...". Chỉ có một chén đậu hoa, hai người thôi đến đẩy đi, nhường cho nhau.
Ta không đói, nương tử nàng ăn đi, phải cố gắng lớn mau lên. Tống Tam Lang nhấp nhấp môi có chút khô, cố nén đói khát nói.
Loại đối thoai này không biết mỗi ngày phải diễn bao nhiêu lần, sau này Vương Nhị Ny thấy nhưng không thể trách, thản nhiên tiếp nhận. Nàng múc một muỗng đậu hoa đem đến trước mặt Tống Tam Lang : "Tam Lang ca ca, này!"
Tống Tam Lang thấy Vương Nhi Ny khó được chủ động như vây, hơn nửa vốn là rất đói, mùi vị đồ ăn bay đến, khôn nhịn được được, há miệng ăn.
Trên má trắng nõn của V ương Nhị Ny cười rộ như hoa, lại múc thêm một muỗng đưa qua: "Ăn ngon chứ!"
Tống Tam Lang ăn vài muỗng, tuy rằng trong lòng rất là uất ức, nhưng mà dù sao cũng là chỗ nhìu người, cũng không từ chối.
Vương Nhị Ny quay đầu không để ý hắn, lấy chiếc bát không của ông chủ quầy mang đến, đem đậu hoa chia thành hai, một phần cho mình, còn hơn phân nửa để trước mặt Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, huynh mau ăn, ăn xong cònphải đi mua vải, ta nhớ nhà" . Không nghĩ rằng chỉ mới ra ngoài một chút, nàng đã nhớ đến căn nhà ấm áp của huynh đệ Tống gia.
Đậu hoa vốn không nhiều lắm, rất nhanh ăn thấy đáy. Vương Nhị Ny ăn còn chưa đã, liếʍ liếʍ môi. Bộ đạng này khiến Tống Tam Lang đau lòng: "Chưa ăn no sao? Thêm một chén nữa đi!"
Vương Nhị Ny vôi vàng ngăn cản: "Ta ăn no rồi ". Nói xong liền vỗ vỗ bụng.
"Đừng lo lắng, Tam Lang ca ca có tiền" Tống Tam Lang trấn an nói. Ông chủ bán hàng rong kia xem đôi vơ chồng này nhường đến nhường đi, cười một tiếng: "Vị tiểu nương tử này ngồi xuống ăn thêm một bát nữa đi, ta tặng hai vị"
Tống Tam Lang chẳng phải là người cổ hủ, quan tâm cái gì mà đồ ăn cho thì không nên lấy, ngược lại hắn là một người có đầu óc nhanh nhạy và trí tuệ, co được đãn được, hắn vội vàng cúi đầu nói cảm ơn: "Đa tạ đại ca"
Ông chủ quầy hàng kia cũng sảng khoáỉ, không thèm để ý, phất phất tay: "Ta thấy hai người thật sự ân ái, nhớ năm xưa lúc vợ ta còn chưa mất... Ai ai, không nói nữa"
Tống Tam Lang rất biết ăn nói, cùng ông chủ bán hàng rong nói chuyên. Chưa đến một phút đã biết chủ họ Triển, cũng là từ Ngưu Hà thôn của họ ra ngoài mưu sinh. Hai người bỗng chốc liền cảm thấy thân thiết, bắt đầu xưng huynh đệ. Vương Nhị Ny được ăn hai chén đậu hoa miễn phí, cảm thấy no rồi, Tống Tam Lang mới đứng lên từ biệt.
Ông chủ cùng Tống Tam Lang nói chuyện rất hợp, cố ý dặn lần sau vào thành, nhất đinh phải lại đây ăn đậu hoa, còn khen Vương Nhị Ny: "Tam Lang huynh đệ à, nương tử của cậu thật là xinh đẹp, lại hiền lành, thật sự là hảo phúc khí . Vương Nhị Ny ở bên cạnh cũng cảm thấy nqai.
Tống Tam Lang nghe xong trên mặt toả ra thần sắc tự hào, nhưng ngoài miệng lai khiêm tốn nói: "Triển đại ca, khách khí"
Tiệm vải này chuyện buôn bán với dân chúng bình thường, trước cửa hàng bày biện đại đa số đều là vải thô... Vải tốt nhất cũng mềm mại bằng vải bông, tơ lụa cùng vải cẩm, vải quyên v.v.... đều không thấy.
"Nương tử, ta thấy vải này màu sắc không tệ, mua vải này đi" Tống Tam Lang cầm lấy một mảnh vải tông màu hồng lựu nói.
Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, nàng vốn không có ý chỉ mua cho nàng. Vải hồng lựu này mua về, cũng chỉ có nàng mặc, nàng muốn mua cho mấy huynh đệ để họ đều có quần áo mới: "Không được... Ta thấy vải màu trắng này đẹp"
"Nương tử, đây là vải dùng làm áσ ɭóŧ". Tống Tam Lang buồn cười nhắc nhở
Vương Nhị Ny nghĩ ngợi: "Tam Lang ca ca, tiền chúng ta đủ mua bao nniêu vải?"
"Đừng lo lắng, đại ca đưa tiền đủ mua một xấp vải lông Tống Giang, còn cỏ thể dư một chút". Tống Tam Lang cho rằng Vương Nhi Ny lo lắng việc tiền nong, giải thích.
"Vậy môt xấp vải có thể làm bao nhiêu quần áo?" Vương Nhịi Ny tiếp tuc hỏi.
Tuy rằng Tống Tam Lang trước giờ chưa từng may vá nhưng chút hiểu biết bình thường vẫn có: " Có thể làm năm sáu cái . Làm sao vậy?" Tống Tam Lang càng cảm thấy Vương Nhị Ny hỏi kỳ quái.
Vương Nhị Ny nghe xong nhoẻn nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta mua một xấp vải Tống giang, một xấp vải thô, tiền đủ không?"
"Đủ thì đủ, nhưng mà mua vải thô làm gì?"
"Là muốn làm cho mỗi người một bộ quần áo mùa đông, vải bông mềm mại ở bên trong, vải thô ở bên ngoài"
Nếu không phải đang ở trong tiệm vải, người đến người ra, Tống Tam Lang thật muốn hung hăng hôn thiên hạ đệ nhất đáng yêu kia. Hắn nắm chặt tay, khắc chế ý niệm này, mãi đến một hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Không thể mua vải kia, còn có vải bông mới nữa"
Vương Nhi Ny sốt ruột hỏi: "Tiền không đủ sao?"
Tống Tam Lang vỗ vỗ ngực, mỉm cười nói: "Không đượcc nói với bọn đại ca, kỳ thực ta còn có chút tiền" Nói đến liền bày bộ dạng tự đắc, thoạt nhìn giống như là một con hồ ly giảo hoạt đáng yêu.
"Tam Lang ca ca.. . vậy là không chỉ có nữ nhân thích giấu tiền riêng, nam nhân cũng vậy a"
Hai người thắng lợi trở về, Tống Tam Lang ôm hai xấp vải, Vương Nhị Ny cầm vải bông mới, bộ dáng vô cùng cao hứng, gíống như là tết đến vậy.
Ngay lúc hai người đang cao hứng, bỗng nhiên trên đường xuất hiện vài người xa lạ, Vương Nhị Ny tập trung nhìn vào, trong lòng lộp bộp một chút.
Thì ra người ngăn chặn bọn họ không ai xa lạ, chính là đám người ngủ chung phòng đêm qua, dẫn đầu hán tử trên mặt có vết sẹo.
Tống Tam Lang đem vương Nhị Ny bảo vệ ở sau, cười nói: "Mấy vị huynh đệ này, đây là có ý gì?". Trong lòng hắn âm thầm sõt ruột, mười dặm này cũng chưa xảy ra cướp đường, sao lại để bọn hắn gặp được chứ.
Tục ngữ nói không đánh người đang cười, nam tử có vết sẹo kia thấy bộ dáng tươi cười của Tống Tam Lang, trong lòng sửng sõt, không khỏi cảm thấy ngưòi này bây giờ mà còn có thể trấn định như vậy, cũng là một hán tử hiếm thấy, bất quá hôm nay... "Huynh đệ, nhìn ngươi cũng là một người tốt, ta không nói vô nghĩa, đế tiếu nương tử của ngươi lại, thì ta cho ngươi một con đường sõng"
Đúng như Tống Tam Lang lo lắng, đám người nảy quả nhiên là xem trọng tư sắc của Vương Nhị Ny. Cũng do hắn sơ suất, một lát nữa bọn họ đi vào núi, đừng nói phụ cận, cho dù là trong mười dặm cũng không có người, nhưng mà... cho dù chết, cũng không thể đế nương tử rơi vảo tay bọn cường đạo này.
Tống Tam Lang hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói với Vương Nhị Ny: "Nương tử, một lát ta tiến lên, khi đó nàng dùng sức bỏ chạy". Mấy người này vừa nhìn đều cũng có chút bản lĩnh, hắn một người căn bản không phải là đối thủ.
"Không được, Tam Lang ca ca... Trong mắt Vương Nhị Ny hiện lên thần sắc quật cường.
Giờ khắc này Tống Tam Lang chưa từng có bộ dáng nghiêm túc như vậy: "Nghe lời, nàng ở đây, ta sẽ càng phân tâm, đến lúc đó ai cũng chạy không thoát, nàng chạy nhanh trở về... báo cho Triển đại ca, nhà hắn ở trong phố nhỏ số hai"
Vương Nhị Ny biết bản thân ở đây cũng chỉ liên luỵ, bọn họ mới ra trấn chưa đẽn vài giờ, cùng với về nhà cầu cứu còn không bằng vào trấn nhanh hơn, nhưng mả... ""Hắn sẽ giúp chúng ta sao?". Dù sao chỉmới gặp mặt một lần thôi mà.
Tống Tam Lang làm sao nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là tìm cớ bảo Vương Nhị Ny chạy trốn mà thôi. Hắn biết nếu chỉ để một mình nàng chạy, khắng định nàng sẽ không đồng ý: "Sẽ giúp, nàng phải nghe lời, bằng không chính là liên luỵ ta!"
Vương Nhị Ny trong mắt đầy nước, gật gật đầu, Tống Tam Lang lòng thả lỏng, thương tiếc sờ đầu nàng: "Nương tử, nàng nhất định phải bảo trọng"
Hai người thương lượng xong, Tống Tam Lang đối với nam tử mặt sẹo kia nói: "Vị đại ca này, ta hỏi ngươi, có để ta đi qua hay không?"
Nam tử mặt sẹo kia đã tính sẵn Tống Tam Lang không phải là một người chỉ biết đến bản thân:
"Ngươi muốn nói cái gì, thì nói đi, làm sao lại giống một nữ tử ngại ngùng như vậy"
Lời hắn nói khiến mấy người phía sau cười vang, Tống Tam Lang cũng không giận gì, vẫn tươi cười như cũ. Ngay lúc hắn tiếp cận nam tử mặt sẹo, đem chủy thủ giấu ở trong cổ tay áo xuất ra, hung hăng đâm vào ngực nam tử, lại hét to một tiếng, nam tử cùng Tống Tam Lang ngã xuống đất.
"Chạy! Nương tử, chạy mau."
Vương Nhị Ny thấy Tống Tam Lang gắt gao ôm thân hình nam tử, còn không quên bảo mình chạy, trong lòng đau đớn. Nhưng mà biết hiện tại không phải là lúc khóc, cố hết sức chạy ra ngoài, trong lòng liều mạng nói: "Tam Lang ca ca, huynh nhất định phải chờ ta trở lại"
"Mẹ nó, ngươi đám đùa giỡn với ta, đại ca, huynh không sao chứ". Nam tử nhỏ gầy kia, kéo Tống Tam Lang ra, lớn tiếng dò hỏi.
Nam tử mặt sẹo kia không đự đoán được Tống Tam Lang lại dùng đến chiêu đập nồi dìm thuyền, cũng tại Tống Tam Lang vừa rõi cười hì hì khiến hắn không phòng bị: "Ai nha, đau muốn chết, các ngươi còn đứng đây làm gì, mau đuối theo tiếu nương tử kia, lão tử thiếu bạc Xuân Hương Lâu, phải dựa vào nàng ta mà trả đó"
Tống Tam Lang gắt gao bám lấy nam tử mặt sẹo, đù là nam tử nhỏ gầy kia làm thế nào cũng không chịu buông ra. Vài người vừa đá, vừa lôi kéo, cũng không chịu tách ra... Tống Tam Lang đã bị đánh đến mặt mũi bầm đập, mất đi tri giác.