Editor: Cung Quảng HằngQua một hồi lâu, dồn dập tiếng hít thở dần dần bình tĩnh xuống dưới,
Tống Tứ Lang gắt gao ôm lấy vương Nhị Ny: "Nương tử, ta thật cao hứng, lúc nàng cùng đại ca như vậy, trong lòng ta đặc biệt hâm mộ, ta cũng hi vọng nàng có thế đáp lại ta giống như đại ca, nương tử nàng cũng thích ta có phải hay không?"
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, giống như ngôi sao sáng nhất của thế gian, lộng lẫy loá mắt, lại tinh thuần trong sáng làm cho người ta không rời tầm mắt ra được. Vương Nhị Ny bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút thẹn với cảm tình hết sức chân thành như vậy, nàng cúi đầu không biết đáp lại thế nào.
Phản ứng trầm mặc khiến Tống Tứ Lang khó chịu, hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, nói: "Ta sẽ chờ, chờ nàng thích ta". Ngữ khí bi thương kia khiến trong lòng Vương Nhị Ny rung động, nàng vội vàng biện giải nói: "Không phải... Ta cũng rất thích huynh"
"Nàng... Đây không là nằm mơ chứ?". Tống Tứ Lang nâng cằm vương Nhị Ny lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng. Vương Nhị Ny ngượng ngùng cười cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ nhung, bản thân quả thật là thích thiếu niên vững vàng, sáng sủa này, tuy rằng không thể gọi là yêu: "Ừm, thích"
Tống Tứ Lang cao hứng nhảy dựng lên, ôm lấy Vương Nhị Ny tung lên giữa không trung, dọa nàng oa oa kêu to, một lần nữa rơi xuống trong lòng hắn, liều mạng đánh ngực hắn: "Làm ta sợ muốn chểt!"
"Nương tử, ta đang rất cao hứng". Tống Tứ Lang gắt gao ôm Vương Nhị Ny, hôn hôn hai gò má của nàng, ôn nhu nói.
Trong góc, Tống Nhị Lang cùng Tống Tam Lang đang đứng chung một chỗ. Tống Tam Lang trong lòng cảm thấy có chút chua xót, đồng thời lại cảm thấy vui mừng, đây là một loại tâm lý vô cùng mâu thuẫn, hắn nói với Tống Nhị Lang: "Ta nói, nương tử không sao đâu, trong lòng Tứ Lang vẫn đều biết"
Tống Nhị Lang gật đầu, nỗ lực vuốt xuống sự chua xót và tâm tình vui mừng của bản thân giống như Tống Tam Lang, tiếp lời : "Đúng vậy, xem ra chúng ta phải quan tâm, được rồi... Làm việc đi, đến mùa đông, đi săn nhiều một chút cho nương tử có tiền tiêu"
Hai người trở về, tiếp tục việc vừa rồi.
Lúc tối trở về nhà, Tống Đại Lang hiếm lắm mới làm món ăn có thịt, dĩ nhiên là đem gà trong nhà gϊếŧ đi. Vài người ngửi thấy mùi thịt gà đều nhịn không được nuốt nước miếng, đặc biệt là Tống Nhị Lang, Tam Lang cùng Tứ Lang, hôm nay xuống ruộng làm việc, dùng nhiều sức lực nên thèm ăn nhất.
Tống Đại Lang đem thịt gà đế trước mặt Vương Nhị Ny: "Nương tử nàng ăn đi, đều là cho nàng"
"Ta? Vậy mọi người thì sao?"
Mấy người vừa rồi đối với thịt gà chảy nước miếng liền lập tức dừng sắc mặt.
Tống Nhị Lang ngốc ngốc cười: "Nương tử, bọn ta không muốn ăn, nàng phải ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể, ngày hôm qua Đại Lang nói với bọn ta nói, nói nàng muốn ăn thịt gà đến nỗi khóc"
Một ngụm canh trong miệng Vương Nhị Ny thiếu chút nữa là phun ra. Ngày hôm qua nàng uống đến say khướt, hiện tại ngẫm lại cũng không biết đã làm việc ngốc nghếch gì, chỉ có cùng Tống Đại Lang nói chuyện thì đại khái còn nhớ rõ.
Không thế nào? Bản thân làm sao có thể không có tiền đồ như vậy, bởi vì không kịp ăn thịt gà mà khóc a? Nàng nào biết rằng việc bản thân cùng Tống Đại Lang ồn ào nói muốn ăn KFC, bị hắn nghe thấy.
Tống Đại Lang một mặt nghiêm túc nói: "Nương tử, mau ăn đi, trong nhà còn hơn mười con gà".
"Đại Lang ca ca, một mình ta ăn không vô... Huynh xem..." Vương Nhị Ny làm sao có thể một mình ăn, nàng khó xử nói với Tống Đại Lang.
Tống Đại Lang sắc mặt kiên định: "Cho nàng ăn thì ăn đi"
Mùi hương bát canh hành tản ra, Tống Ngũ Lang nhìn không chuyển mắt, nhưng mà ngoài miệng lại đồng dạng khuyên nhủ: "Nương tử, nàng ăn đi, bọn ta thật sự một chút cũng không muốn ăn"
Tim Vương Nhị Ny giống như đang ngâm trong nước xuân tháng năm ấm áp dễ chiu, nàng dùng chiếc đũa gắp một khối để vào trong chén của Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, huynh là lão đại, phần này thuộc về huynh nên ăn"
"Điều này sao có thể?"
"Thế nào lại không được, Đại Lang ca ca huynh ăn đi", Vương Nhị Ny bắt đầu giở trò, nàng biết huynh đệ Tống gia chịu không nối nhất là nàng làm nũng. Quả nhiên ngữ điệu mềm mại của Vương Nhị Ny vừa cất, trong mắt Tống Đại Lang hiện lên thần sắc sủng nịch, nhịn xuống không nói gì.
Vương Nhị Ny lại gắp chân gà cho Nhị Lang cùng Tam Lang, gắp cánh gà cho Tứ Lang cùng Ngũ Lang, sau đó còn cảm thấy không đủ, dùng chiếc đũa tách thịt gà ra, chia làm năm phần: "Đều ăn đi, nhìn ta làm gì?"
Tống Đại Lang không phải thích ăn thịt gà, Tống Nhị Lang cũng không có nói gì, trong mắt Tống Tam Lang hiện lên cảm xúc không hiểu, Tống Tứ Lang cũng bực mình không nói gì, chỉ có Tống Ngũ Lang há mồm to ăn thịt gà, một bộ dạng còn chưa hiểu gì...
Tống Nhị Lang nghĩ nghĩ: "Đại ca, mấy con gà năm nay đều gϊếŧ hết đi, ta tính toán nuôi mấy chục con, nương tử đi theo chúng ta ngay cả thịt gà đều không được ăn, rất..." Nói đến đây một bộ dáng xấu hố.
Lúc này Vương Nhị Ny đã hiểu nguyên nhân phiền não của mọi người, thì ra là suy nghĩ việc này... Bọn họ có phải hiểu lầm cái gì hay không, hiện tại bản thân ăn không phải trả tiền thật không phải là việc tốt...
Tống Tứ Lang cũng lên tiếng nói: "Thu hoạch vụ thu xong, ta muốn đi săn thú"
"Lão Cửu tiệm tạp hóa ở trong thôn bảo ta đi đến đó giúp tính toán sổ sách, vốn ta còn ghét bỏ tiền công quá ít, thu hoạch vụ thu xong ta liền đến đó". Nói chuyện là Tống Tam Lang.
"Được, cứ như vậy đi". Tống Đại Lang cuối cùng quyết định, sờ sờ đầu Vương Nhị Ny "Nương tử, về sau mỗi ngày đều cho nàng ăn thịt gà, hiện tại chỉ có thể ủy khuất nàng".
Cái gọi là nữ nhân vì vui vẻ mà trang điếm, nam nhân cũng giống như vậy. Trong nhà có nữ nhân mình thương yêu, bản thân luôn muốn kiếm nhiều bạc đem về, chưa nói đến có thể mặc lăng la tơ lụa hay không, ít nhất phải khiến người thương ăn mặc không lo. Nam nhân có động lực cùng kí©ɧ ŧìиɧ, cũng có hi vọng, liền bắt đầu hùng tâm tráng chí.
Giờ phút này huynh đệ Tống gia đúng là như thể, bọn họ hưng trí bừng bừng nghĩ làm sao đế kiếm nhiều tiền khiến Vương Nhị Ny có cuộc sống tốt nhất, muốn ăn thịt liền ăn thịt, muốn mặc cái gì thì mặc cái đó.
Gò má vương Nhị Ny đỏ lên: "Không cần, rất vất vả"
Tống Tam Lang ấm áp cười: "Nương tứ, đừng ngượng ngùng, lần trước Tứ Lang không phải nói sao, nam nhân chúng ta kiếm tiền để nuôi gia đinh, đây đều là việc nên làm"
Tống Tứ Lang cùng Tống Nhị Lang rất là đồng ý gật gật đầu.
"Nương tử, trước kia lúc nàng còn chưa đến đây, mọi người đều thong thả qua ngày. Hiện tại không giống như vậy, có nàng ở đây, về sau việc cần bạc càng nhiêu, không thể trông cậy vào trong nhà, phải tìm nghề khác". Tống Đại Lang thuận thế đem vương Nhị Ny ôm vào trong ngực, như là đối xử với đứa trẻ , trấn an vỗ vỗ phía sau lưng nàng.
Tuy rằng Tống Đại Lang nói như vậy, nhưng mà trong lòng Vương Nhị Ny vẫn cảm thấy khó xử. Sau khi nàng đẽn Tống gia, cái gì tốt nhất đều cho nàng, mấy vị "Trượng phu" luôn nhường nàng, nàng vẫn cảm thấy bản thân rất giống như ăn ở miễn phí, nàng cũng muốn vì trong nhà làm chút chuyện: "Đại Lang ca ca, ta cũng muốn làm việc kiếm tiền, có việc nào để nữ nhân làm hay không?"
Phần lớn nữ nhân cổ đại là làm nghề thêu thùa, hoặc là làm tỳ nữ cho nhà giàu có, lớn tuổi một chút có thế đi giặt mướn hay may vá v.v.., thu nhập thì ít còn chưa nói, rất vất vả, huynh đệ Tống gia ngay cả nấu cơm đều luyến tiếc để Vương Nhị Ny làm, làm sao lại có thể để nàng ra ngoài nhìn sắc mặt người ta mà kiếm tiền.
"Nương tử, nàng như vậy bảo nam nhân chúng ta để mặt ở đâu?" Tống Tứ Lang nhăn mày, thở phì phì nói.
Tống Tam Lang tuy rằng không nói gì, nhưng mà hiển nhiên cũng là tán thành cách nói này. Tống Nhị Lang lại cảm thấy Tống Tứ Lang nói có chút nói nặng, sợ Vương Nhị Ny hoảng sợ, hòa dịu nói: "Việc đã định rồi đừng nói nữa, nương tử, nàng mau ăn đi, canh gà sắp nguội rồi". Nói xong ngốc ngốc cười, giống như là một đại ca ca tính tình dễ chịu, mang theo vô hạn khoan dung và yêu thương.
Vương Nhị Ny biểt bản thân nếu kiên trì sẽ khiến mọi người tức giận, xem thái độ này tuyệt đối không là đùa, tự trọng trong lòng nam nhân, xem ra mấy trăm năm cũng không thay đối. Nàng thở dài một hơi, múc một muỗng canh gà uống, một mùi vị thơm ngon nói không nên lời, Vương Nhị Ny nhịn không được uống một hơi.
"Ngon thì uống nhiều một chút, nàng còn quá nhò". Ánh mắt Tống Tam Lang lại tự nhiên mà nhìn chằm chằm bộ ngực của Vương NhịNy, ý tứ nói.
Vương Nhị Ny bị nhìn mà ngượng ngùng, làm nũng hô: "Tam Lang ca ca..."
Tống Tam Lang cảm thấy trong lòng tê dại, tiểu nương tử trước mắt mềm mại đáng yêu như vậy, thực hận không thể ôm vào trong lòng bừa bãi yêu thương một phen, nhưng lại sợ làm nàng hoảng sợ: "Được được, không nhìn là được, chờ ta lĩnh tiền công liền mua cho nương tử mấy cái giò heo ăn, cam đoan rất nhanh liền..."
Vương Nhị Ny thấy Tống Tam Lang nói vẫn không rời khỏi bộ ngực, bất đắc dĩ thở dài, hướng Tống Đại Lang cầu cứu nói: "Đại Lang ca ca, huynh xem Tam Lang ca ca kìa.
Tống Tam Lang cũng biết Vương Nhị Ny thẹn thùng, cũng không nhiều lời, bắt đầu vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nghe thấy Tống Đại Lang nói tiếp, một bộ nghiêm trang: "Lần trước Nhị Lang săn thú kiếm tiền còn chưa có tiêu xài, vậy ngày mai đi mua một vài cái giò heo? Thừa dịp nương tử hiện tại tuổi còn nhỏ, càng để lâu càng chậm trễ"
Trong mắt Vương Nhị Ny toát ra điểm lửa nhỏ, trừng mắt nhìn vài người liếc mắt một cái, bưng bát cơm liền chuẩn bị trở về phòng: "Đều trêu chọc ta!"
Tống Nhị Lang vội ngăn lại, đem Vương Nhị Ny ôm vào lòng an ủi: "Mọi người đều là quan tâm nàng, nữ nhân a, luôn muốn lớn một chút... Khụ khụ". Nói đến đây Tống Nhị Lang trước giờ đều thật thà chất phác đã đỏ mặt trước.
Tống Tứ Lang thấy Vương Nhị Ny thực sự chút tức giận, "Nương tử, ta không ghét bỏ nàng, thật sự... cho dù nàng bằng giống như vách tường trong nhà", sợ Vương Nhị Ny không tin, hắn lại bỏ thêm từ để hình dung từ, nhưng mà hình dung từ này khiẽn Vương Nhị Ny càng thêm bi phẫn.
Nàng mới mười bốn tuổi a... cũng không tin đến mười tám vẫn là Thái Bình công chúa. Vương Nhị Ny dậm chân về đến chỗ ngồi, nói với Tống Đại Lang : "Đại Lang ca ca, mua cho ta hai cái giò heo, không... Mua bốn cái! Ta về sau nhất định sẽ giống như một ngọn núi nhỏ". Nàng cũng ngờ lúc này mấy huynh đệ Tống gia lại đỏ mặt, lần đầu tiên thấy nương tử nói lời trần trụi như vậy, đến phiên bọn họ ngượng ngùng, cũng không ngẫm lại Vương Nhị Ny hồn nhiên là bị ai bức.