Editor: Cung Quảng HằngBóng đêm nhô lên cao, ánh trăng lặng lẽ trèo lên ngọn cây, trên bàn đồ ăn đã hết. Tống gia mấy huynh đệ hưng trí ngẩng cao, đem rượu gạo Tống Đại Lang chuẩn bị dùng để mừng năm mới uống lên thất thất bát bát, đều có chút men say.
Vương Nhị Ny cũng uống không ít, lúc mới uống cảm thấy ngọt ngào, nồng độ rượu lại thấp, cho nên không có cố kị uống thêm vài chén. Nhưng lát sau cả người mơ màng, bị vây trong vị cồn, cố gắng ngồi ở trên bàn cơm cười ngây ngô, bộ dáng tiếu nha đầu thật đẹp, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền đáng yêu, đỏ bừng trên hai gò má, khỏi cần nói có bao nhiêu khả ái.
Tống Tứ Lang ngồi bên cạnh Vương Nhị Ny, nhìn mê mẩn, ánh mắt không chuyển động một lần. Tay hắn sợ hãi vươn qua, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở trên mép, có một loại cảm giác điện giật xâm nhập vào trái tim trẻ tuổi của Tống Tứ Lang.
Có lẽ là bởi vì uống rượu, có lẽ là bởi vì tinh thần mơ hồ, Vương Nhị Ny bình thường dễ dàng thẹn thùng như vậy thế nhưng không hề giãy dụa.
Hành động này cổ vũ cho Tống Tứ Lang: "Nương tử, nàngề.. Không giận ta nữa sao?". Tống Tứ Lang nói xong cũng nhịn được gãi đầu, trên khuôn mặt hơi trẻ con, mang ra vài phần không được tự nhiên.
Vương Nhị Ny hì hì cười, trong mắt mang đầy men say, cuốn đầu lưỡi nói: "Không tức giận".
"Thật sự.."Tống Tứ Lang tinh mâu sáng ngời, toàn bộ khuôn mặt đều sáng lên, nhưng mà hắn bỗng nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, kỳ quái một hồi lâu, nói tiếp: "Vậy... Đêm nay ngủ cùng ta đi?"
"Ta là nói ta không giận huynh mới là lạ a, làm cho ta đau như vậy", Vương Nhị Ny níu chặt lỗ tai của Tống Tứ Lang, trên mặt thần sắc bướng bỉnh.
Tống Tam Lang ở một bên ha ha cười, nhéo cái mũi của Vương Nhị Ny: "Tiếu nha đầu, giận thật lâu"
Tống Nhị Lang nhìn thấy cũng ngốc ngốc nở nụ cười, thay Tống Tứ Lang cầu tình nói: "Nương tử, nàng xem lỗ tai Tứ Lang đều bị nàng túm xuống dưới, mau buông ra đi"
Nói thế nào thì Vương Nhị Ny cũng không phải là đối thủ của Tống Tứ Lang, không phải ba hoa, một bàn tay của Tống Tứ Lang có thế nhấc vương Nhị Ny lên, nhưng bản thân Tống Tứ Lang nguyện ý. Thân mình mềm yếu kia của Vương Nhị Ny tựa vào trên cánh tay của hắn, mang theo hương rượu say lòng người, hắn thật muốn trực tiếp tiến vào, yêu thương một phen, nhưng bài học đêm hôm đó còn rành rành trước mắt, chỉ có thể cố nén.
Có lẽ là lời nói của Tống Nhị Lang nổi lên tác dụng, cũng có lẽ là vương Nhị Ny cảm thấy nhéo đủ rồi, nên buông ra: "Sau này không cho huynh khi dễ ta, bằng không, ta nói với Đại Lang ca ca"
Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny tay chống thắt lưng, không biẽt nơi nào học được một bộ dáng vênh váo tự đắc, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn , nha đầu kia sao mà đáng yêu như vậy. "Nương tử, đến đây với Tam Lang ca ca"
"Không đi!", Vương Nhị Ny quay sang Tống Tam Lang lè lè đầu lưỡi, nghiêng đầu nhìn thãy Tống Đại Lang từ trong phòng đi ra, chạy qua. Lúc này Tống Đại Lang không say, bởi vì thân thể yẽu ớt, uống rượu luôn có chút cố kị.
Tống Đại Lang ôm lấy thân thể mềm mại nhào vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Mệt sao?"
Vương Nhị Ny hít hít hương vị trên người Tống Đại Lang, trên người hắn luôn mang theo một ít vị thuốc nhàn nhạt, không khó nghe thấy, ngược lại khiẽn Vương Nhị Ny cảm thấy trong lòng kiên định rất nhiều.
Nàng ở trong lòng Tống Đại Lang cọ cọ gò má, chất côn gây mê, làm đầu óc mơ hồ, khiến Vương Nhị Ny bày ra dũng khí bình thường ít có, nghi vấn giấu ở trong lòng thật lâu rốt cục hỏi ra miệng: "Đại Lang ca ca, tại sao huynh đối với ta tốt như vậy?"
"Đương nhiên bởi vì nàng là nương tử của chúng ta". Tống Đại Lang không chút do dự nói.
"Chỉ là vì vậy sao?", Vương Nhị Ny ngữ khí rầu rĩ, trong mắt say lờ đờ mông lung tựa hồ thấy được hai Tống Đại Lang.
Tống Đại Lang lúc này có chút hiểu được nguyên nhân tiểu nha đầu trở nên kỳ quái, hắn buồn cười vỗ vỗ thân thể mẽm mại trong lòng mình: "Còn bởi vì Ny Ny của chúng ta là cô nương tốt như vậy"
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy trong lòng thật cao hứng, trong mắt nở rộ ra sung sướиɠ xán lạn, thập phân vui vẻ bị chất cõn phóng đại lên gấp mười lần, nàng có chút ngại ngùng hỏi ngược lại: "Ta có tốt như vậy sao?"
"ừm, Đại Lang ca ca thật thích". Ánh mắt Tống Đại Lang dưới ánh trăng ôn nhu giống như tơ lụa mềm mại, làm cho người ta nhịn không được say mê.
"Đại Lang ca ca, huynh đối với ta thật tốt..." Vương Nhị Ny đem mặt dán vào trong ngực hơi hiển lộ chút đơn bạc của Tống Đại Lang.
Tõng Đại Lang yêu thương sờ sờ sợi tóc của Vương Nhị Ny: "Không chỉ ta, nàng xem, Nhị Lang ca ca của nàng mỗi lần đều bảo ta nấu trứng gà cho nàng ăn để bồi bổ thân thế, còn có Tam Lang ca ca của nàng, quần áo đa dạng của nàng chính là do hắn chọn, tốn rất nhiêu tâm tư a, còn có Tứ Lang ca ca..."
Vương Nhị Ny gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút đỏ lên, nàng quay đầu lại nhìn những khuôn mặt bất đồng này, thế nhưng đều đối với nàng yêu thương, nỗ lực cười cười, nhưng mà... Tươi cười cuối cùng lại biển thành nước mắt, theo gò má chảy xuống.
Tống Đại Lang xoa xoa nước mắt của vương Nhị Ny: "Làm sao vậy? có phải Đại Lang ca ca nói không đúng?"
Vương Nhị Ny nỗ lực lắc lắc đầu, khịt khịt mũi nói: "Không có, Đại Lang ca ca nói rất đúng, rất đúng ... Cúi đầu..."
Tống Đại Lang chỉ cảm thấy xúc cảm trên má mềm mại, là môi hồng nhuận của V ương Nhị Ny, hắn kinh ngạc, trong mắt lại mang theo sung sướиɠ nói không nên lời.
Vương Nhị Ny mê mang chuẩn bị trở vào phòng ngủ, lại bị Tống Tam Lang ôm cố, gắt gao ôm vào trong ngực, đem môi của bản thân dán lên.
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy mùi rượu đập vào mặt, sau đó là đôi môi ấm áp mềm mại, hơi thở nam tính nóng bỏng kia, đầu lưỡi linh hoạt, ôn nhu mà mang theo nhẫn nại vuốt ve, còn có cánh tay hữu lực nắm giữ thắt lưng của bản thân, đều khiến nàng cảm thấy cả người vô lực.
Chất cồn hưng phấn hơn nữa Tống Tam Lang dẫn dắt ôn nhu, Vương Nhị Ny dần dần bị lạc trong thế giới tinh thần lay động mọi giác quan.
Thiếu nữ trong lòng, ánh mắt mê ly ngây thơ kia mang theo một tầng sương mù, giống như là một đứa nhỏ hồn nhiên, mang theo tín nhiệm hoàn toàn, giờ khắc này, trái tim của Tống Tam Lang chưa từng có sự mềm mại, du͙© vọиɠ kích động mang theo dần dần tiêu tán, chỉ còn lại chính là dè dặt cấn trọng tràn đầy trìu
Mãi đến khi Tống Tam Lang hôn nhẹ , mang theo tâm tình lưu luyến không rời đi, toàn thân Vương Nhị Ny còn mềm mại tựa vào trong lòng Tống Tam Lang, ánh mắt nàng có chút mê mê mông mông, ánh mắt kia hình như là đang nói, kết thúc rồi sao?
Màu bạc ánh trăng chiếu vào trên môi sưng đỏ khẽ nhếch của Vương Nhị Ny, ánh ra một loại hồng nhuận, Tống Tam Lang thật vất vả khắc chế khát vọng, lại một Iần nữa bùng lên:
"Khụ khụ, Tam Lang, nên đi ngủ thôi". Tống Đại Lang ho khan một tiếng, thích hợp nói lời ngăn cản.
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy từ trong lòng Tống Tam Lang lại bị ôm vào trong lòng một người khác, l*иg ngực kia có chút cứng rắn, còn có thân hình tràn ngập sức mạnh, gắt gao đem nàng ôm vào, hơi thở cực nóng đánh úp lại, tiếp theo là một trận choáng váng mắt hoa, một loại kịch liệt ôm hôn, hoạt động đầu lưỡi, dồn dập hô hấp, đều đang biểu đạt đối phương vội vàng cùng khẩn cấp, mãi đến lực đạo rất mạnh kia niết đau vòng eo của nàng, mới có chút phục hồi tỉnh thần lại: "Đau..."
Tiếng kêu của Vương Nhị Ny nhỏ nhẹ giống như con mèo nhỏ, căn bản không có điểm uy hϊếp, người bên cạnh nghe thấy càng như là một loại cổ vũ, đồng tử Tống Tứ Lang co duỗi, phát ra tiếng gầm gừ thoải mái. Đầu lưỡi mềm mại càng thêm xâm nhập, muốn dạo qua mỗi tấc mỗi góc trong miệng Vương Nhị Ny, tay hắn khó nhịn với vào bên trong vạt áo của Vương Nhị Ny, một đường sờ soạng xuống.
Bàn tay thô ráp, mang theo vết chai ở trên da thịt nõn nà hoạt động, mang ra từng đợt đau đớn, nhưng mà đau đớn lại có một loại tê dại nói không nên lời đồng thời xâm nhập vào Vương Nhị Ny. Loại cảm giác xa lạ này khiến nàng có chút hoảng hốt, nàng xoay thân mình, muốn tránh cái ôm ấp chặt chẽ này.
Tống Tứ Lang càng kích động, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, thân thể quả thực không giống như của bản thân... Nhưng hắn còn nhớ rõ nước mắt của Vương Nhị Ny ngày đó, nước mắt chua xót tích lạc ở trên cánh tay của hắn, đau đớn như vậy, lần đầu tiên hắn mang theo nghị lực khiến bản thân hắn phải kinh ngạc, đem môi từ Vương trên người Nhị Ny bật ra: "Đáng chết... Đại ca, huynh .."
Vương Nhị Ny cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyến, đầu óc vốn là có chút say rượu càng thêm mơ hồ, tiếp tục rơi vào trong một l*иg ngực khác, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc, hương vị khiến lòng người an tâm. Nàng đem gò má có chút nóng lên dán vào trong ngực đối phương thì thào nói: "Đại Lang ca ca, là huynh sao?"
Sợi tóc trước trán bị người ta nhẹ nhàng vén lên, giọng nam mang theo ôn hòa vang lên ở đỉnh đầu: "Ngoan, ngủ đi". Tiếp theo cảm giác thân thể nhẹ nhàng...
Ban đêm yên tĩnh, phòng trong tiếng ngáy nối lên bốn phía, nam nhân phòng trong mỏi mệt, đặc biệt là Tống Nhị Lang và Tống Tứ Lang, mấy ngày nay săn thú căn bản là ngủ không ngon, buổi tối lại uống rượu, vừa chạm vào gối liền ngủ.
Chỉ có Tống Đại Lang gánh vác nhiệm vụ giúp Vương Nhị Ny ngủ ngon giấc, ngủ "an toàn" là mất ngủ... Nguyên nhân kỳ thực không phải tại hắn, bởi vì đồng chí Vương Nhị Ny quả thật có chút hưng phấn quá mức.
Đêm hôm khuya khoắc, ánh mắt Vương Nhị Ny sáng lấp lánh, mang theo men say mông lung, muốn mê người bao nhiêu thì có mê người bấy nhiêu, trong khi giãy chết liên tục hướng vào áσ ɭóŧ đơn bạc của Tống Đại Lang chui vào. Phải biết rằng cái áσ ɭóŧ này là quần áo duy nhất xem như là có ăn mặc đàng hoàng của Tống Đại Lang, cũng chỉ khi ôm Vương Nhị Ny ngủ mới có thể mặc nó vào, nếu như làm hỏng rồi? Chẳng lẽ lần sau phải mặc cái áσ ɭóŧ rộng như cái động kia ôm nương tử ngủ?
"Nương tử ngoan, chúng ta ngủ, nàng xem đã khuya rồi". Thanh âm Tống Đại Lang nhẹ nhàng, nỗ lực khuyên dỗ.
Vương Nhị Ny bĩu môi: "Không muốn... Ta không buồn ngủ"
Vải thô ráp của áσ ɭóŧ khiến Vương Nhị Ny khó chịu, nàng mở nút thắt hai bên, khiến da thịt Tống Đại Lang lộ ra, bởi vì hàng năm không phơi nắng, so với nữ nhân còn muốn trắng nõn nhẵn nhụi hơn.
Vương Nhị Ny dùng gò má cọ cọ ngực Tống Đại Lang, xúc cảm mềm mại kia không thua gì da thịt nữ nhân: "Đại Lang ca ca, chạm vào đây thật tốt"