Chương 48

Chương 48

Đúng rồi, còn có một hang động cô chưa xem qua! Kế hoạch của cô đã đi trật đường ray. May mắn lại chạy đến Điện Tam Thanh.

"Không cần nữa." Nguyễn Khanh nói, "Đã đến đây rồi, thì cần gì hang động kia nữa. ”

Được, Niệm Thất nghĩ thầm, ngày hôm qua mình mất một ngày một đêm bận rộn.

Hôm qua anh ta đã làm những gì nhỉ? Đào bùn đất và gạch khô, xây một cái bếp đơn giản. Vôi bôi lên vách đá các góc nhỏ bên trong động cũng không buông tha, toàn bộ dùng lửa đốt qua, khử ẩm diệt côn trùng trừ chắt khí. Anh ta cũng đào một cống rãnh dọc theo các bức tường đá. Đan hai đôi giày cỏ, gọt một cái gối gỗ, đốt một lọ tro cỏ, ngay cả buộc những cành cây dương để đánh răng bằng cỏ khô buộc thành bó.

Tất cả làm rất chân thật!

Anh ta thậm chí còn nấu một nồi cháo ngũ cốc. Bây giờ lại không cần nó.

Haizz!!!.

"Vậy giờ phải dọn dẹp nơi này lại một chút," anh ta nói, "trước khi chú của cô đến, phải sắp xếp như có một người đang sống ở đây."

Nguyễn Khanh nhìn xung quanh, cỏ dại trong sân cao nửa người, không khỏi "hừ" một tiếng, có chút đau răng: "Làm sao dọn dẹp đây?”

"Rất đơn giản, cô không cần lo lắng, tôi sẽ làm." Niệm Thất nói. Có những ngôi nhà làm sẵn, thực sự là tốt hơn so với các hang động hoang dã thuần túy. Đến lúc đó những người đó đến, cũng càng có sức thuyết phục hơn.

Nguyễn Khanh lại nghĩ đến một chuyện khác. Cô túm lấy ống tay áo của Niệm Thất: "Chúng ta phải tìm xem, mộ sư phụ Xà Giác ở đâu. ”

Di thư đề cập Y đã chuẩn bị cho mình một bia mộ, quan tài và ngôi mộ, sẵn sàng nằm vào bất cứ lúc nào.

Nào ngờ Niệm Thất nói: "Chắc là ở sân trước kia. ”

Nguyễn Khanh: "Hả? Chỗ nào? ”

Niệm Thất nói: "Tôi sẽ đưa cô đi xem." ”

Nói xong, anh ta vô cùng tự nhiên đem Nguyễn Khanh ôm kiểu công chúa. Giữa nam và nữ, chỉ cần tiến không nên rút lui. Niệm Thất lại không ngốc, anh ta còn muốn cõng cô, ôm cô, còn thật lòng muốn cưới cô nữa.

Nguyễn Khanh cũng không từ chối, vậy tại sao anh ta lại lùi bước chứ!.

Tự nhiên lại tiếp tục ôm cô. Lúc này mưa đã tạnh, anh ta chạm vào thành hành lang cảm thấy chắc chắn rồi trực tiếp “ bay” lên mái nhà của tiền sảnh. Nguyễn Khanh thích được “ôm bay”, điều đó đã được ghi lại trong quyển sổ nhỏ trong trái tim Niệm Thất.

Nguyễn Khanh quả nhiên rất thích. Biểu cảm linh động cùng ý cười trong mắt đều nhìn thấy. Cô ôm cổ Niệm Thất rất tự nhiên. Chuyện giữa nam nữ, cô thích thẳng thắn, nếu không thẳng thắng rất khó bày tỏ tình yêu trong trái tim mình. Hơn nữa, Niệm Thất cũng cho phép cô ôm. Tự nhiên lại tiếp tục ôm anh ta.

Cả hai đều rất tự nhiên cứ thế bay lên mái nhà. Niệm Thất chỉ ngón tay cho cô thấy: "Chắc là cái kia. Cô nhìn xem, giống một người đàn ông nằm dài. Phía trước có bia mộ, lát nữa xuống xem một chút. ”

Nguyễn Khanh ngưng mắt nhìn lại, sân trước lớn hơn sân giữa, cỏ dại cũng cao như sân giữa. Ở giữa sân có những con đường lát gạch đá, hai bên là bùn đất. Trong đám cỏ dại một bên có vũng nước dài, bên kia vũng nước quả thật có một tấm bia đá.

Lúc trước khi cô từ phía sau đi tới phía trước, là đi trên mặt đất, vũng nước và tấm bia đá đều bị cỏ dại che khuất, nên cô không nhìn thấy. Từ đầu Niệm Thất bay lên mái nhà, nhìn xuống, đã sớm nhìn thấy vũng nước kia.

Dài, chiều dài kia cũng không đủ chứa một người.

"Còn có cái kia." Niệm Thất lại chỉ một bên, "Hình như cũng là một ngôi mộ. ”

Bên kia đường gạch đá rõ ràng là một ngôi mộ. Trên mặt đất có một chỗ phình ra, được làm bằng đá, cũng có một tấm bia ở phía trước. Nguyễn Khanh nói: "Chúng ta xuống xem một chút. ”

Niệm Thất ôm Nguyễn Khanh đi xuống, đặt cô ở giữa đường gạch đá: "Đều là bùn, cô đừng tới đây. ”

Anh ta đi qua gạt cỏ dại ra nhìn một chút, nói với Nguyễn Khanh: "Đúng vậy, chính là cái này. ”

Nguyễn Khanh không nhìn thấy, hỏi anh ta: "Trên tấm bia đá khắc cái gì? ”

Niệm Thất đọc cho cô: "Đệ tử đời thứ 19 của phái Lưu Quang, chủ trì đời thứ tư của Tam Thanh điện , đạo hiệu chưa có, nhũ danh là Xà Giác. ”

Đạo hiệu chưa có được. Y nằm xuống trong sự hối tiếc này.

Niệm Thất nói, "Có một đống chữ nhỏ."

Nguyễn Khanh đang bồi hồi sự tiếc nuối của Xà Giác, nghe vậy, hỏi anh ta: “Ghi gì vậy. ”

Dòng chữ đó rất nhỏ. Niệm Thất lại gần nhìn, nói: "Hưởng thọ..."

“ Đầu tiên Y đã khắc vào năm bảy mươi lăm tuổi, sau đó gạch bỏ, sửa lại thành tám mươi tuổi, sau đó gạch chữ tuổi, " Niệm Thất nói, "Cuối cùng Y khắc tám mươi lăm tuổi."

Xà Giác ở trên núi không biết năm tháng, lấy mùa xuân hạ thu đông để tính năm. Năm tháng quá dài, trôi qua mơ hồ, đối với tuổi tác của mình cũng chỉ có thể ước tính đại khái. Ban đầu Y khắc xong tấm bia đá, tính toán mình sẽ sống đến bảy mươi lăm tuổi. Qua năm năm, vẫn còn sống, liền đổi thành tám mươi, nào ngờ lại sống thêm năm năm nữa, lần cuối cùng sửa, đoán chừng mình sống đến tám mươi lăm tuổi. Phía sau không có thay đổi nữa, có lẽ là không sống đến chín mươi tuổi.

Nguyễn Khanh đứng trên con đường đầy cỏ hoang, tưởng tượng cảnh một ông lão cô độc đυ.c bia mộ của mình hết lần này đến lần khác trong miếu điện đổ nát không bóng người.

Thật thương xót!

Vừa ngước mắt lên, lại thấy Niệm Thất đứng trên bãi cõ, chăm chú nhìn tấm bia mộ kia. Không có biểu hiện gì. Ôn hòa, lạnh lùng cũng không có, hình như là tháo lớp mặt nạ lộ ra con người chân thật nhất. Nguyễn Khanh dừng một chút, gọi anh ta: "Niệm Thất?”

Niệm Thất quay đầu, giẫm cỏ dại và bùn đất đi tới. Nguyễn Khanh hỏi anh: "Anh bị sao vậy?

"Không có gì." Niệm Thất nói. Anh ta theo thói quen không muốn chia sẻ nội tâm của mình với người khác, nhưng lại nhìn vào mắt Nguyễn Khanh. Trong cuộc đời của anh ta, Nguyễn Khanh là người phụ nữ đầu tiên biết thân phận và con người thật của anh ta, nhưng cô không hề sợ hãi hay có ác cảm với anh ta. Cô đã chấp nhận anh ta một cách dễ dàng và cỏi mở như vậy. Nói với anh ta quá khứ đã trôi qua, và bây giờ anh ta đã được sinh ra lần nữa.

"Đúng vậy, chữ phía sau rất lộn xộn." Niệm Thất nói, "Y đã viết không hợp lý, cuối cùng các chữ lại đè lên nhau."

Nguyễn Khanh: "Sau đó thì sao? ”

Niệm Thất dừng lại, nói ra những chi tiết mà anh ta nhận thấy: "Các chữ phía sau càng không rõ ràng."

Con người ngày càng già đi và sức lực của họ càng suy giảm. Sau này việc khắc bia đá lại không hề đơn giản. Cho nên chữ khắc phía sâu càng không rõ.

Ánh mắt của Niệm Thất nhìn vào trong không trung, trên mặt không có một cảm xúc gì. Nguyễn Khanh giật mình, đột nhiên hiểu ra. Sư phụ Xà giác không cha không mẹ, không con cái, không người thân và bạn bè. Niệm Thất không phải cũng giống như vậy sao?

Niệm Thất không thể đồng cảm với những năm tháng chiến đấu, lịch sử kháng chiến, nhưng anh ta lại động cảm với một ông già cô độc tuổi già!

Nguyễn Khanh vươn tay, vỗ vỗ hai bên má: "Này! Này, anh bạn! Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến mình, đúng không? ”

Niệm Thất "Ừ" một tiếng.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Nguyễn Khanh ôm mặt Niệm Thất, để anh ta nhìn mình, "Anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, ở đây anh còn là một chàng trai trẻ đấy. Lúc trước tôi có va chạm xe với một anh chàng hai mươi bảy tuổi, kết quả anh ta ngay tại chỗ lấy điện thoại ra, bảo tôi gọi cho ba mẹ anh ta thương lượng xử lý như thế nào. Anh nhìn xem, người ta còn coi mình là trẻ con nữa kìa. Vậy mà lại bắt đầu tưởng tượng mình chết một mình? ” Nguyễn Khanh nói: "Nếu anh không muốn cô độc chết một mình, thì kết hôn sinh con không phải là được rồi sao. ”

Ánh mắt Niệm Thất sáng ngời. Nhưng anh ta ngay lập tức nhớ lại những gì ghi trong quyển sổ nhỏ trong tim: Cô không thích có con.

Anh ta vội vàng nói: "Nhận con nuôi cũng được. Không sinh cũng được. ”

Nguyễn Khanh rùng mình. Theo nhận thức của Nguyễn Khanh, ham muốn sinh con của nam giới rất mạnh. “Phú nhị đại” kia bởi vì là con một, nên mới đòi sinh con sớm. Cha cô đã có cô nhưng tiếc không có con trai. Chỉ là năm đó lúc lập nghiệp, mẹ cô sảy thai một lần, sau đó không thể sinh thêm. May mắn là cha cô rất yêu mẹ cô, không giống như những người bạn làm ăn của cha, sau khi có tiền ở bên ngoài đẻ trứng. Một người chú quen thuộc của cô đã có sáu người con bên ngoài. Cho nên Niệm Thất là sinh vật giới tính nam, vì sao nói đến chuyện sinh con, lại mở miệng nói "nhận con nuôi"? sắc mặt anh ta cũng lo lắng.

Trong nháy mắt não bộ của Nguyễn Khanh được khai phá!

Khi còn cô còn nhỏ xem tiểu thuyết và phim võ hiệp các tình tiết được cô đều nhớ lại. Tam thi não thần hoàn của Nhật Nguyệt thần giáo, bùa sinh tử của phái Tiêu Dao, báo thai dịch cân hoàn của Thần Long giáo… những môn phái phản diện muốn khống chế người phía dưới, dù sao cũng phải có chút thủ đoạn tàn nhẫn.

Niệm Thất từng làm việc cho một tổ chức sát thủ chưa đáp ứng đủ điều kiện thì không thể rời đi. Anh ta có bị ép phải ăn thuốc độc nào không? Thuốc độc này khiến anh ta mất khả năng sinh sản sao? Rất có thể, Niệm Thất cũng biết mình vô sinh, cho nên anh ta nhìn thấy sư phụ Xà Giác cô độc đến cuối đời, nên đồng cảm sâu sắc. Anh ta sốt nóng ruột nói không sinh cũng không có việc gì có thể nhận con nuôi, là sợ cô khinh thường sao? Đàn ông dường như rất quan tâm đến khả năng này.

Giờ khắc này, Nguyễn Khanh hết sức đồng tình với Niệm Thất. Thực sự rất đáng thương. Anh ta không có tuổi thơ, lấy gϊếŧ người làm nghề, dẫn đến tam sinh quan không giống người bình thường, lại còn vô sinh... Nhưng anh ta không biết thời thế đã thay đổi, không sinh con cũng không bị ai kỳ thị. Coi như sống theo cách DINK* là được.

*DINK: từ viết tắt của Double Incomes No Kids là kết hôn nhưng không sinh con.

Nguyễn Khanh hít sâu một hơi, cười nói: "Đúng, đều giống nhau. ”

Cô nhìn xung quanh, chỉ vào ngôi mộ ở phía bên kia của đường gạch đá, chuyển chủ đề: "Anh sang đó xem thử."

Niệm Thất gạt cỏ sang một bên ra nhìn: "Là quần áo. ”

Nguyễn Khanh hiểu ra: "Có phải của mọi người không? ”

"Đúng." Niệm Thất nói, "Sư tổ của Y, sư phụ, sư bá sư thúc, sư huynh, còn có của lão Ngô. ” anh ta đi trở lại và thở dài: "Tấm bia này tinh xảo hơn nhiều so với tấm bia đó."

Các góc cạnh đều được mài giũa rất tốt, chữ cũng được khắc mạnh mẽ. Rõ ràng là Y rốt cục cũng chịu đối mặt với hiện thực, nên lập nó. Khi đó còn là trung niên, còn có sức lực, cũng có rất nhiều thời gian nên Y cẩn thận điêu khắc, chậm rãi mài giũa. Y lấy quần áo của mọi người chôn nó xuống đất, sau đó đắp đá để phủ lên, làm mộ quần áo.

Nguyễn Khanh gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát: "Vậy, trong vũng nước có thể xác định được không? ”

Trong cái hố có nước, hoàn toàn là bùn loãng, không nhìn thấy được cái gì. Niệm Thất tìm một cây gậy, ngồi xổm xuống bên cạnh vũng nước, chọc chọc, xác nhận: "Chắc là có quan tài. ”

Làm cho mọi người một ngôi mộ tinh xảo, chờ đến lượt mình, đến giờ sắp chết, từ từ đi đến ngôi mộ đã chuẩn bị sẵn, chui vào trong quan tài. Lại tốn rất nhiều sức lực mới di chuyển được nắp quan tài, chui mình vào bên trong. Sau đó thanh thản chờ đợi cái chết đến.

Niệm Thất nói: "Không thể để như vậy được, chờ cho đến khi nước thấm, tôi sẽ sửa chữa mộ cho Y."

Nguyễn Khanh gật gật đầu: "Được. ”

Lúc này, điện thoại đổ chuông. Nguyễn Tường Vân cố gắng gọi điện thoại cho Nguyễn Khanh nhưng lại nói. "Chú Tường Vân, cháu rất an toàn, chú đừng lo lắng." Nguyễn Khanh nói: " Cháu đang ở trong đền thờ. ”

Nguyễn Tường Vân sửng sốt: "Đền thờ gì? ”

Nguyễn Khanh nói: "Truyền thuyết từng nói đó, chú Bảy khi còn bé vào núi cũng không tìm được. ”

Nguyễn Tường Vân thốt lên: "Người hoang dã” sao? ”

Nguyễn Khanh đứng trong điện Tam Thanh, hốc mắt bỗng nhiên rưng rưng. Còn có người có thể nói ra được tên ngôi đền Đạo Giáo này, còn có người nhớ rõ ngôi đền Đạo giáo này