Niệm Thất khuyên Nguyễn Khanh một chút: "Thật sự rất xa, chi bằng cô đi dạo bên ngoài ngắm cảnh. Khi thời gian gần tới, thì gọi cho dân làng. Nếu họ muốn tận mắt chứng kiến, tôi sẽ đưa họ đi. ”
Nhưng Nguyễn Khanh không chịu. Cô chưa từng tự mình kiểm tra qua, sao có thể yên tâm chứ. "Anh chưa đọc lịch sử hiện đại phải không? Có rất nhiều thay đổi trong thời gian ở đây. Nếu anh để xảy ra sơ hở ở hiện trường, thì sao người ta có thể nhìn rõ được?"
Cô nói có lý, Niệm Thất ở thời đại này vẫn còn nhiều rào cản, đôi lúc sẽ xảy ra sơ hở mà mình không để ý.
Đại sự lớn không thể để một việc nhỏ phá hỏng được.
Hai người cùng nhau lên núi. Lần trước lên núi rồi xuống núi chỉ một buổi chiều, lúc này là sáng sớm, đi thẳng đến giữa trưa còn chưa tới. Nguyễn Khanh cho rằng hôm qua đến chiều anh ta mới liên lạc với cô nói tìm được chỗ thích hợp là vì anh ta mang theo hai cái túi lớn nên sẽ đi chậm. Nhưng cô đã sai vì nơi thực sự rất xa. Bản đồ chỉ dẫn cũng vô ích vào lúc này. Toàn bộ hình ảnh là chỉ là màu xanh lá cây, không có đường, không có nhà ở, không có công trình nhân tạo.
Buổi trưa chú Bảy gọi điện hỏi cô ở đâu. Nguyễn Khanh nói: "Ở trên núi, bên này phong cảnh rất đẹp. Chú Bảy đừng lo lắng. ”
Chú Bảy nói: "Nên về rồi. ”
Nguyễn Khanh nói: "Không sao đâu, cháu mang theo đồ ăn. Không phải còn có mấy cái bánh bao hấp mà mọi người bỏ vào sao. ”
Bột mì mà người dân trong làng sử dụng là tự xay. Đương nhiên hiện tại cũng không có người dùng sức xay cối đá nữa, đều là dùng điện xay bột. Nhưng nó thực sự là bột mì chưa tinh chế không thêm gì vào. Đậm hơn nhiều so với siêu thị, nhưng hấp ra bánh bao rất thơm. Nguyễn Khanh vừa nói muốn vào núi xem một chút, bị chị dâu nhét một túi nilon lớn. Hôm nay Nguyễn Khanh vì cố ý chuẩn bị một ít thức ăn, bánh mì... . Nhưng nghĩ đến vở kịch hôm nay không biết rốt cuộc sẽ mất bao lâu để kết thúc, cho nên lúc mọi người nhiệt tình nhét bánh bao cho cô, cô cũng không từ chối. Bây giờ tất cả đều ở trong ba lô của cô.
Ba lô của cô đeo trên lưng của Niệm Thất.
Ăn mặc như “ ăn mày” vác ba lô to đùng, buồn cười không thể tả. Hơn nữa Niệm Thất mang giày vải loại khâu tay. Anh ta cũng đã làm cũ, có vài lỗ ở chỗ ngón chân. Vớ cũ được khâu bằng máy, đường may quá gọn gàng, anh ta mở ra và khâu lại bằng tay. Thật khó tin một kẻ gϊếŧ người cũng biết may vá mà còn may rất nhanh.
Giống như Đông Phương Bất Bại.
Bây giờ anh ta đã mặc quần áo đầy đủ, giày và vớ của anh ta cũng đã bị thủng lỗ chỗ. Bây giờ dính rất nhiều bụi và bùn đất, trông rất bẩn thỉu. Dù sao nhìn bằng mắt cũng không có chỗ nào sai.
Chẳng qua Niệm Thất mang giày và vớ rách nát, đi nhanh hơn Nguyễn Khanh, hơn nữa mặt không đổi sắc không thở gấp. Nguyễn Khanh rõ ràng cũng là khách quen của phòng tập gym!
Cúp điện thoại của chú Bảy, lại đi một đoạn, Nguyễn Khanh rốt cục cũng dừng lại: "Nghỉ, nghỉ một lát đi! ”
Trước kia Nguyễn Khanh cũng từng tham gia đi bộ gì đó, hơn mười cây số cũng không thành vấn đề. Vấn đề là họ đi bộ thường bằng phẳng, khác với leo núi. Hiện tại Nguyễn Khanh và Niệm Thất đi cũng không phải là đường núi khu thắng cảnh trải qua nhân tạo khai phá, dưới chân bọn họ cũng không có đường. Thật khó khăn để đi bộ.
Từ trong ba lô Niệm Thất lấy nước ra cho Nguyễn Khanh, Nguyễn Khanh uống vài ngụm, đưa lại cho Niệm Thất, Niệm Thất lấy bình nước cúi đầu nhét vào ba lô. Mặt trời quá nắng. Nguyễn Khanh một tay vịn cây, một tay quạt gió, một bên lẩm bẩm "Tôi cháy nắng quá", một bên lui ra sau một bước, muốn trốn vào bóng râm giữa trưa không quá lớn.
Một giây sau, trái tim bỗng nhiên bị cảm giác không trọng lượng chèn ép! Hình ảnh trước mắt khiến cô chớp mắt!
Chân không chạm đất, cổ tay rất đau! Nguyễn Khanh mở to hai mắt. Trước mắt mờ mịt, cách chóp mũi là vách đá cùng với bùn đất. Rêu ẩm phát ra mùi thối rữa chui thẳng vào lỗ mũi. Nguyễn Khanh nghe thấy hô hấp cùng tiếng tim đập của mình lấn át tất cả những thứ khác.
Hổn hển! Thình thịch, thình thịch giống như sát màng nhĩ.
Cô nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn xuống. Hai chân lơ lửng trên không trung, phía dưới vực sâu hẹp dài do các vết nứt trên núi tạo thành. Ánh sáng có thể chiếu vào, mắt thường có thể nhìn thấy là mấy chục mét. Phía dưới tối đen như mực, không biết sâu bao nhiêu, nhưng có chút lạnh lẽo từ phía dưới hướng lên trên. Cô nhắm mắt lại và thở một cách nặng nề.
Thời gian dường như dừng lại, bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển! Thình thịch, thình thịch!
Lúc này, giọng nói của Niệm Thất vang lên: "Đừng sợ! ”
Nguyễn Khanh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại. Trên đầu cô, Niệm Thất ngồi xổm ở gần khe hở cô vừa rồi rơi xuống. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đưa tay nắm một cổ tay của cô, giống như sắt thép kìm lấy. Cho nên giờ phút này cô mới vững vàng lơ lửng trên không trung, cổ tay của cô rất đau. Niệm Thất mà buông tay, cô sẽ ngã xuống chết. Nguyễn Khanh cả đời chưa từng ở gần với cái chết đến vậy, làm sao không sợ. Trên trán cô đều là mồ hôi lạnh, lỗ mũi co thắt, hít thở cũng không thông.
Niệm Thất từng chút từng chút từ khe hở kéo cô lên. Chờ nửa người trên của cô lộ ra, anh ta ôm lấy cô ôm ra ngoài! Chân Nguyễn Khanh đứng lên mặt đất, hai chân mềm nhũn, ôm chặt lấy Niệm Thất!
Lúc này không biết eo có nhỏ không, cơ bụng có được siết lại không, nhưng chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, yếu ớt không còn sức lực, tim đập nhanh khó chịu. Là di chứng điển hình của hormone tuyến thượng thận. Thường được gọi là thoát khỏi cái chết trong gang tất.
Niệm Thất biết cô bị hoảng sợ, ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Không sao đâu, không có chuyện gì. ”
Nguyễn Khanh nhắm mắt áp vào l*иg ngực anh ta.
Lúc này không phải lúc, mấy ngày nay trời nóng như thiêu đốt không tắm rửa nên Niệm Thất có thể hình dung ra mùi trên người mình. Nhưng lúc này Nguyễn Khanh lại không cảm thấy có mùi gì, cô áp sát vào ngực anh ta, có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của anh ta. Cô vẫn nghe anh nói, dần dần mới bình tĩnh lại.
Cô không biết mình đã ôm Niệm Thất bao lâu. Lúc này nhìn lại, chỗ vừa rồi thật bí ẩn. Đáy thực chất là một vết nứt trên núi. Những tảng đá nhô ra phía trên đã chắn mất tầm nhìn. Trên khối đá nhô ra có một khe hở, rộng hơn thân người một chút, giống như một cái giếng. Nó đủ lớn để một người lọt xuống, nhưng nó bị bao phủ bởi cỏ dại và cây bụi mọc ngang. Thoạt nhìn giống như là cả một khối đá, ai biết chính giữa trống không, phía dưới có vực sâu vết nứt. Nếu trượt chân xuống sẽ chết, cả đời sẽ làm người mất tích.
Nguyễn Khanh lại nhìn lại Niệm Thất. May là người bên cạnh cô là Niệm Thất. Nếu là một người bình thường, có lẽ lúc này cô đã chết rồi. Bởi vì người bình thường rất khó có thể tự mình kéo một người lớn khác đang rơi xuống lên. Trong những tình huống như vậy, thường phải có vài người mới có thể kéo một người bị rớt lên. Niệm Thất kéo cô lên, đòi hỏi sức lực rất lớn. Ngay cả huấn luyện viên thể hình của Nguyễn Khanh cũng không thể làm được.
Niệm Thất cẩn thận hỏi: "Đỡ hơn chưa? Có muốn uống nước không?"
Nguyễn Khanh uống mấy hớp nước, mới khôi phục khả năng nói chuyện: "... Làm tôi sợ muốn chết."
Từ nhỏ Nguyễn Khanh là một người cam đảm và nóng nảy. Hồi cấp 2 gặp kẻ biếи ŧɦái, mấy đứa con gái khác chỉ dám trốn, riêng cô dám la mắng còn gọi báo cảnh sát. Cô luôn cảm thấy mình không có gì phải sợ, đến hôm nay cô mới nhận ra rằng khi con người trải qua nỗi sợ hãi tột độ, tay chân sẽ bũn rũn và không thể nói nên lời. Đã được trải qua, trong đời không nên có lần thứ hai.
“Là tôi không tốt, tôi không để ý, khiến cô sợ.” Niệm Thất tự trách mình, “Ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát rồi từ từ đi.”
“Nếu không có anh, tôi đã chết rồi.” Nguyễn Khanh nói: “Sao có thể trách anh được.”
Thấy cô đã lấy lại bình tĩnh, Niệm Thất yên tâm. Vừa rồi khi cô ở trong lòng anh ta, đầu ngón tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là rất sợ hãi. Anh ta chỉ một hòn đá bên cạnh: "Ngồi đi."
Nguyễn Khanh nói: "Không cần đâu, tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi... Á Á!"
Vừa dùng sức, mắt cá chân của cô bị đau dữ dội. Đau đến mức cô phải nghiến răng. Lúc nảy cô trượt xuống khe hở, một mắt cá chân bị trẹo. Niệm Thất đỡ cô ngồi xuống bên cạnh, ngồi xổm xuống kiểm tra cho cô. Anh ta cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Nguyễn Khanh vẫn bị anh ta nắn đến đau và phải hét to.
“Bẻ được rồi, không có gì nghiêm trọng.” Niệm Thất kiểm tra xong nói: “Trở về bôi chút dầu thuốc, mấy ngày nữa sẽ không sao.”
Trong vài ngày mắt cá chân mới khỏi.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nguyễn Khanh hỏi.
Niệm Thất thấy Nguyễn Khanh hai ngày nay đối với chuyện này nhiệt tình và để tâm, liền nói: "Nếu như cô vẫn muốn đi xem tận mắt, tôi sẽ cõng cô đi."
Cho dù Niệm Thất có khỏe đến đâu, anh ta không thể xem người như đồ vật được. Cô đã kiệt sức vì leo núi bằng tay không. Nguyễn Khanh tiếc nuối thở dài, từ bỏ nói: "Thôi bỏ đi, nếu như anh chắc chắn bên kia đã sắp xếp được, thì cứ như vậy đi." Cô nói: "Đúng lúc tôi bị trẹo chân cũng rất hợp với kịch bản. Tôi sẽ gọi cho chú Bảy nói với chú tôi bị trẹo chân và được anh cứu."
Cô lấy điện thoại ra gọi nhưng không được. Thoáng nhìn, tín hiệu mạng là một chữ X nhỏ. Niệm Thất đoán: "Không có tín hiệu, phải không?"
Trước khi vào núi ngày hôm qua, Nguyễn Khanh đã nói với anh ta nếu tín hiệu không tốt, đổi địa điểm và cố gắng tìm một chỗ cao.
“Hôm qua tôi đã lật tung những ngọn đồi để tìm tín hiệu.” Anh ta cười.
“Tức thật, vừa rồi còn có.” Nguyễn Khanh dựa Niệm Thất đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta trở về đi… Á !” Cô lại nghiến răng chịu đau.
Niệm Thất vui vẻ đeo ba lô lên phía trước ngực, ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Khanh: "Leo lên."
Nguyễn Khanh thực sự không còn cách nào khác đành nói: "Vậy thì ... cảm ơn anh đã vất vả rồi."
Cô cẩn thận nằm sấp trên lưng của Niệm Thất. Chờ cô ổn định, Niệm Kỳ đứng dậy cõng cô lên: "Ôm chặt tôi."
Đây là anh chàng đẹp trai chủ động yêu cầu, không phải Nguyễn Khanh chiếm tiện nghi của người khác. Nguyễn Khanh lập tức nghe theo, không nể nang, móng tay đặt ở trên cơ ngực rắn chắc của anh ta: "Đi thôi." Cô nói thêm, "Hãy cẩn thận dưới chân."
Vùng núi hoang vu không có đường đi thực sự quá khó đi, không biết khi nào sẽ xảy ra nguy hiểm như lúc nảy. Với một chiếc túi ở phía trước và một người ở phía sau, thật khó để kiểm soát trọng tâm. Trên lưng Niệm Thất Nguyễn Khanh không dám nhúc nhích. Sợ lộn trộn sẽ ảnh hưởng đến trọng tâm của anh ta, cả hai sẽ ngã.
Không ngờ, Niệm Thất nói: "Được."
Sau đó, anh ta bay lên.
Đúng vậy, là bay lên !
Nguyễn Khanh luôn cho rằng "khinh công" của Niệm Thất gần giống với các cao thủ nhảy parkour* hiện đại. Trước đây cô đã xem rất nhiều video của các cao thủ nhảy parkour, một số người cũng rất giỏi và cô nghĩ họ cũng có thể làm được. Việc "bay qua mái nhà đi xuyên tường" trong trí tưởng tượng của cô giống như leo núi và nhảy parkour là dựa vào sức của ngón tay để bám lấy một chỗ lồi lõm nào đó, dùng sức cơ bụng để co cơ thể đến một nơi nhất định và dựa vào vào sức bật của đôi chân. Không phải có một số hành động nổi tiếng như " nhảy xa" sao? Nguyễn Khanh vẫn luôn tưởng “khinh công” của Niệm Thất là như thế!
Kết quả là không phải vậy!
.
.
*Nhảy Parkour: Parkour là tên một môn thể thao mạo hiểm đang hot ngày nay. Nó là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật.