Nguyễn Khanh đương nhiên sẽ hỏi một chút sao có thể làm được như vậy.
Niệm Thất khiêm tốn nói: "Chỉ là một tiểu xảo mà thôi, không đáng nhắc tới."
Nguyễn Khanh đánh giá một chút.
Đúng là bí mật làm ăn không nên tiết lộ.
Hàng mua lần lượt được giao vào buổi chiều và buổi tối, có món mua ở siêu thị, có món nhờ người mua thay, cơ bản đã mua đủ. Chuẩn bị để sáng hôm sau bắt đầu lên đường.
Buổi sáng Nguyễn Khanh thức dậy đi ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy Niệm Thất thì giật mình. Hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã dặn anh ta không được cạo râu. Anh ta cũng không cạo. Nhưng chỉ sau một đêm, cằm đã chuyển đen. Râu của nam giới có mọc nhanh như vậy không?
Gương mặt vốn sạch sẽ anh tuấn đột nhiên trở nên nam tính hơn, loại háo sắc như Nguyễn Khanh sao có thể không liếc trộm vài lần. Khiến Niệm Thất cho đến khi lên xe đều lo sợ trong lòng.
Quả nhiên anh ta không cạo râu có vẻ già đi! Cô không thích anh ta không?
Niệm Thất mang theo nỗi lòng lo sợ xuất phát cùng Nguyễn Khanh. Tất nhiên là Nguyễn Khanh lái xe. Niệm Thất còn chưa có chứng minh thư, đường sắt cao tốc gì đó cũng không thể đi được, chỉ có thể để cô tự lái xe.
"Chờ anh có chứng minh thư, thì mau đi thi bằng lái xe." Nguyễn Khanh nói, "Anh có bằng lái xe, sau này chúng ta ra ngoài sẽ để anh lái xe, tôi ngồi bên cạnh. ”
Niệm Thất ở bên cạnh cô, việc nhà đều có thể làm được, nếu có thể học lái xe, sau này cô đi đâu cũng có thể mang anh ta theo . Cho dù anh ta không tìm được việc làm cũng không sao, có thể làm tài xế cho cô, cô có thể trả lương cho anh. Việc nhà và những thứ khác có thể làm cho cô. Nhưng được trả lương như một người tài xế, anh ta không thể từ chối.
Trong tưởng tượng của Nguyễn Khanh, cái gì cũng không cần quan tâm lo lắng, mỗi ngày đều có trai đẹp đi cùng làm bạn. Việc nhà, hàng ngày anh ta đều làm được. Đúng rồi, võ công của anh ta còn giỏi như vậy, còn có thể làm vệ sĩ bán thời gian. Có anh ta ở đây, nơi nào cũng có thể đi, không sợ gì cả.
Cuộc sống gia đình nhỏ này đã tuyệt vời!
Khóe miệng Nguyễn Khanh đều cong lên.
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Niệm Thất vỗn đang lo lắng bỗng nhiên trở nên thoải mái. Ánh nắng mặt trời chói chang bên ngoài xe đều trở nên rực rỡ và dễ chịu.
Anh ta vui vẻ đáp: "Được! ”
Nguyễn Khanh nghĩ xa hơn: "Đến lúc đó tôi đổi chỗ ở, tìm một căn hộ ba phòng ngủ, để anh có phòng ngủ riêng. ”
Chuyển chỗ ở là một điều phiền phức. Nhưng vì Niệm Thất xứng đáng.
Phòng ngủ của riêng mình hay gì đó...
Niệm Thất mỉm cười: "Không sao, có hay không cũng không quan trọng."
Nguyễn Khanh lái xe thẳng kể cho Niệm Thất về tình hình quê hương: "... Ông tôi rời quê hương đến thị trấn. Cha tôi sinh ra ở thị trấn. Sau đó, ông đã đi đến thành phố, kết hôn với mẹ tôi, tôi được sinh ra trong thành phố. ” "Sau đó hai người bọn họ từ chức đi biển, gia đình chúng tôi chuyển đến tỉnh lị, là để tôi có nguồn giáo dục tốt hơn." "Nhưng sau đó tôi đi học đại học, cha mẹ tôi chuyển về lại thành phố. Chủ yếu là bạn bè của họ và một số mối quan hệ ở đó. Có thể nói toàn bộ căn cơ đều ở đó, bọn họ thích sống ở đó hơn. ”
Về phần chuyện trong nhà có nhà và các cửa hàng mặt tiền ở thị trấn, thành phố, tỉnh lị và tuyến đầu thì không cần phải nói với Niệm Thất. Nguyễn Khanh không có ý định kế thừa công việc làm ăn trong nhà, cha mẹ cô cũng đã suy nghĩ sau này có nên đem việc làm ăn cho người khác hay là mời người quản lý chuyên nghiệp. Nhưng những gì họ làm là ngành công nghiệp chế biến cấp thị trấn. Không có nội dung kỹ thuật, các nhà quản lý chuyên nghiệp đã làm quen với khách hàng, cũng dễ dàng kéo khách hàng của họ đi. Cha mẹ sợ Nguyễn Khanh sau này không làm ăn được gia đình phá sản nên mấy năm nay đều đầu tư bất động sản. Cho dù sau này nhà xưởng trong nhà không làm được nữa, nhưng có những tài sản này, Nguyễn Khanh cũng có thể cả đời nằm ăn. Đây chính là con nợ kiếp trước của cha mẹ.
Giang Thành ở cùng một tỉnh với quê, thời gian đi đường cao tốc không dài, lái xe một giờ đã ra khỏi cao tốc. Nhưng tốc độ ra khỏi cao tốc đã giảm xuống, ra khỏi cao tốc đến thị trấn nơi có khách sạn lại lái xe gần hai tiếng đồng hồ mới tới.
Đây không phải là thị trấn quê tôi, quê tôi thuộc về huyện bên cạnh." Nguyễn Khanh nói, "Tôi cố ý tránh đi. Mặc dù tôi cũng không quen biết ai ở đó, nhưng vẫn đề phòng . Chúng ta sẽ sống ở đây an toàn. ”
Chủ yếu, quê có một số người thân, Nguyễn Khanh không biết họ, nhưng họ biết Nguyễn Khanh. Bởi vì nhà xưởng của gia đình thuê rất nhiều người thân ở quê nhà. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nguyễn Khanh không muốn kế thừa việc làm ăn trong nhà, có rất nhiều chuyện lộn xộn, nhảm nhí, kỳ lạ xuất hiện. Nguyễn Khanh là một cô gái lớn lên ở thành phố hoàn toàn không chịu nổi.
"Lần này chủ yếu muốn đi lừa gạt, không phải đến thăm họ hàng, tôi gọi là chú Bảy." Nguyễn Khanh nói, "Là họ hàng như thế nào, tôi còn phải suy nghĩ một chút..."
Cô trò chuyện rất lâu mới giải quyết được mối quan hệ này...
"Ông nội tôi và chú Bảy là anh em họ hàng."
"Ông cố của tôi và cha chú bảy là anh em ruột."
"Ông cố cố của tôi và ông nội của Chú Bảy là anh em."
Niệm Thất nghe trong mấy giây đã coi như biết rõ ràng quan hệ: "Giữa cô và chú Bảy có cùng một ông cố ”
Ông cố tổ, ông cố cố, ông cố, ông nội, cha, sau đó mới là Nguyễn Khanh.
Niệm Thất nói, "Đã có năm đời."
"Đúng đúng đúng, mẹ tôi cũng nói vậy." Nguyễn Khanh nói, "Anh giỏi quá, lập tức đã đoán ra? Lần nào tôi cũng phải đẩy ngược lên mới có thể làm rõ. ”
Niệm Thất không hiểu: "Tại sao không nghĩ ra?"
Cho dù năm đời, họ cũng thuộc cùng một dòng họ. Đời anh em kia cũng chính là anh em dòng họ. Đây là nhận thức cơ bản về các mối quan hệ xã hội, sao cô lại có thể nhầm lẫn được. Niệm Thất là cô nhi lại có thể hiểu được. Bởi vì năm đời lễ pháp được viết trong một sách.
"Vì tôi là con một." Nguyễn Khanh nói, "Tôi tính toán tốt, ông nội tôi từ nông thôn ra, nhà tôi ở nông thôn có rất nhiều họ hàng, trong đó có nhiều người còn quan hệ với gia đình tôi cho nên tôi vẫn có thể phân biệt hầu hết các tên của họ. ”
"Bạn học đại học của tôi, có người có cội nguồn sống ở thành phố nhiều thế hệ, còn có loại con một thì có ít nhất hai đời trong nhà, ngay cả "Bác", "anh họ", "cháu trai" và "cháu ngoại", "chú" và "Cậu", "cô" và "dì" tôi cũng không phân biệt được."
"Hơn nữa thời hiện đại cũng không giống thời cổ đại còn có gia tộc. lập nước sớm đã bị chia cắt tán loạn, quốc gia không cho phép thế lực gia tộc tồn tại. Bây giờ là mỗi gia tộc đều sống riêng biệt. Ở các thành phố lớn, nhiều gia đình hầu như không liên lạc với họ hàng của họ. Nhà chúng tôi bên này, nếu không phải ông nội và cha tôi luôn muốn mang theo họ hàng đi cùng, có lẽ tôi cũng không phân biệt được giữa dì và cô”."
Trong lòng Niệm Thất khẽ động, thăm dò hỏi: "Vậy nếu một người cô độc, mất hết người thân, chẳng phải là chuyện lớn sao? ”
"Đó không phải là chuyện tốt sao?" Nguyễn Khanh nói: "Bây giờ ai còn nguyện ý đi cùng họ hàng chứ. Đừng nói người thân, xu hướng trang trí hiện nay là là phòng khách, TV, tủ TV, tường TV và bất cứ thứ gì cũng không cần. Chính là không có ý định ở nhà chiêu đãi khách. ”
"Bây giờ tôi đang ở căn nhà này là nhà thuê, phần lớn đồ nội thất là của chủ nhà, tôi cũng lười sửa, nên vẫn còn bố trí theo kiểu truyền thống này, có phòng khách."
Nguyễn Khanh lúc trước chạy đến Giang thành, cũng không có ý định tiếp tục ở lại, chỉ coi như là một điểm dừng chân tạm thời mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, mà đã hai năm trôi qua.
"Vậy nếu bàn chuyện cưới hỏi, nhà gái có để ý hay không?" Niệm Thất tiếp tục thăm dò. Ở thời cổ đại, nếu anh ta tự mình mua nhà mua ruộng vườn đất đai thuê người hầu kẻ hạ , gia sản giàu có cũng có thể bù cho việc anh ta chỉ có một mình và không cho cha mẹ. Tuy không thể cưới hỏi con gái của một nhà quyền quý nhưng cũng có thể cưới hỏi con gái của một gia đình nhỏ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã nghèo, còn ăn cơm của Nguyễn Khanh. Cha mẹ đều mất, không người thân không họ hàng, hoàn cảnh này của thời anh ta, con rể có thể sẽ bị ghét bỏ. Cho nên Niệm Thất vẫn luôn lo lắng cha mẹ Nguyễn Khanh coi thường mình. Nguyễn Khanh tuy rằng không nói rất rõ ràng, nhưng Niệm Thất đã mơ hồ phát hiện ra, Nguyễn Khanh không chỉ tự mình kiếm được không ít tiền, điều kiện trong nhà cô cũng phải khá tốt, thậm chí rất tốt. Vì vậy hiện tại anh ta không nên mở miệng cầu hôn.
"Không thể nào?" Nguyễn Khanh nói, "Ai để ý chứ, các em gái đều mong cha mẹ bạn trai đều mất đi. ”
Mặc dù nghe có vẻ tam quan không được đúng đắn lắm, không sai biệt lắm là loại có thể làm tức chết các gia đình gia giáo. Nhưng Niệm Thất là một hạng người liều mạng trên giang hồ, anh ta cũng không phải loại gia giáo.
Nó có lợi cho anh ta, tốt.
"Còn cha mẹ nhà gái thì sao?" Anh ta cẩn thận hỏi, "Cha mẹ vẫn để ý đến chứ?"
Đem lòng so với lòng, nếu anh ta có một cô con gái xinh như hoa như ngọc, một tên nghèo không có lai lịch đến hỏi cưới con gái của anh ta. Thì lúc đó đừng trách anh ta độc ác vô tình dưới đao không lưu lại người. Nhưng mọi người cũng có tiêu chuẩn kép, nếu anh ta là tên nghèo không rõ lai lịch kia, cũng mong muốn cha mẹ Nguyễn Khanh có thể giơ cao đánh khẽ, rộng lòng cho.
Nguyễn Khanh rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn anh ta, có chút giật mình: "Anh đang nói là chính anh sao? Anh muốn lấy vợ? ”
"Khụ." Niệm Thất nhanh chóng nhân cơ hội bày tỏ rõ thái độ, "Nếu đã đến nơi này, nên bám rễ ở đây, ổn định sống qua ngày. ” Niệm Thất cảm thấy thái độ của mình quá nghiêm túc.
Nhà ai chọn con rể kiếm đâu ra loại này.
Phải biết, nhìn thấy con trai làm rể hai năm rồi bỏ trốn cũng không lạ gì, nhà gái rất sợ gặp phải loại con trai như vậy. Phải thành thật và sẳn sàng sống lâu dài mới được.
Dù sao anh ta cũng là người cổ đại, tư tưởng phong kiến cũ hũ, đi đâu cũng nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con. Đã xuyên đến thế giới hiện đại rồi, lại không nghĩ đến việc đi du lịch vòng quanh thế giới, nhìn ra sông núi, còn muốn lấy vợ nữa chứ.
Chậc chậc chậc, thật nhàm chán.
Vừa rồi giấc mơ sắp thành hiện thực lại đem anh ta trở về thực tế. Mọi người không kết hôn cũng không chết.
"Ai biết được." Nguyễn Khanh nói có lệ, "Tôi cũng không phải thế hệ của cha mẹ tôi, tôi sao biết bọn họ có để ý hay không. ”
Một câu nói, đem Niệm Thất lại treo lên treo xuống.
Xe chạy vào thị trấn, trước tiên bọn họ tìm chỗ ăn cơm trưa, sau đó sẽ đi qua thị trấn, đến quê của Nguyễn Khanh. Xe đi đường núi, nhưng cũng có đường để đi. Nguyễn Khanh lái theo dẫn hướng đi một đường, cuối cùng dừng xe ở chỗ cao ven đường, chỉ vào xa xa nhìn Niệm Thất: "Cái kia! Ngôi làng đó! Đó có lẽ là quê nhà của tôi. ”
Kế hoạch của Nguyễn Khanh là bọn họ tiến lên núi tìm điểm trước, xem chỗ nào thích hợp để diễn vở kịch này. Nội dung kịch bản cũng không phức tạp, Nguyễn Khanh dự định ngày mai "một mình" đi đến thăm chú Bảy một chút, sau đó giả bộ lên núi du ngoạn trước mặt chú. Niệm Thất đương nhiên đã ở nơi đã sắp xếp trước cùng cô hội hợp, trên thực tế là hai người cùng nhau vào núi, ở trong núi đi dạo, đợi đến trời tối, gọi điện nói cho chú Bảy nói cô bị lạc đường, gặp phải một người trong núi giúp đỡ cô. Đương nhiên, nếu muốn hiệu quả tràn đầy kịch tính, tình tiết chân thực, tốt nhất là trước tiên gọi một hai cuộc điện thoại nói mình bị lạc đường, tạo ảo giác "luôn tìm đường ra", sau đó điện thoại cuối cùng lại nói mình gặp được một người trên núi, giúp đỡ, rất an toàn. Nói chú Bảy không cần vào núi tìm cô.
Ngày hôm sau, cô lại mang theo "người trong núi" này ra khỏi núi, sắp xếp anh ta thành một người "được ông lão đạo sĩ trong núi sâu nhận nuôi lớn lên, sư phụ đã chết, chỉ còn lại anh ta một mình sống trong núi".
Đã sắp xếp xong.
Điều kiện cần thiết cho cốt truyện là để tìm một nơi để cho "người đàn ông trong núi" này sống. Ý tưởng của Nguyễn Khanh là tìm một sơn động, làm mấy đống lửa trại, đốt ra chút dấu vết sinh hoạt, làm cho giống như thật sự có người sống ở chỗ này. Như vậy lỡ người trong thôn yêu cầu chứng thực, hai người bọn họ sẽ dẫn người trong thôn tới nơi này xem một chút, chứng minh mình nói là thật. Nguyễn Khanh có chút lo lắng duy nhất chính là, nếu mất tích lạc đường diễn quá chân thực, sợ trái tim chú Bảy có thể chịu đựng được không. Bởi vì trước kia nhà chú Bảy được nhà cô giúp đỡ, quan hệ với nhà cô vẫn rất tốt. Đến lúc đó sợ chú sốt ruột bốc hỏa. Chờ ngày mai gặp chú Bảy, hỏi chú có tiền sử bệnh tim hay không, xem thử chú có bị hoảng sợ lên cơn không, rồi mới quyết định có nên đóng thêm kịch hay không.