- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa
- Chương 34
Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa
Chương 34
"Không muốn, tôi không muốn nữa, được chưa." Gân xanh trên trán Nguyễn Khanh đang nhảy dựng lên, "Anh cũng đừng nguyền rủa đủ loại xui xẻo với tôi."
"Bụp, bụp bụp,!"
Niệm Thất "bụp" ba cái, xóa bỏ lời nguyền miệng quạ. Nhưng anh ta vẫn nói: “Không nghĩ tới, cô là một cô gái yếu đuối như vậy, tay nhấc không nổi, vai nhấc không nổi, đến nơi của tôi cô không thể sống sót."
Nghĩ đến yêu cầu của Nguyễn Khanh đối với chất lượng cuộc sống, anh ta nói thêm: “Cho dù may mắn sống sót, cho dù có kiếm được tiền, cũng không sống nổi ở đó, không nói đến những thứ khác, chỉ nói về mùi vị của thức ăn, dầu ăn. Muốn nấu ăn, có thể tìm đâu ra loại dầu thực vật trong suốt, không mùi như vậy? Dầu của chúng tôi có mùi nồng nặc ”.
"Cho dù cô có khả năng có kĩ thuật để chiết xuất dầu tinh khiết và không vị hơn, cũng không thể tìm thấy nhiều loại gia vị cơ bản khác? Ở nước ngoài cách xa hàng ngàn dặm, cô có bản lĩnh đến đâu, cũng không bay đến được?"
“Hiểu rồi, hiểu rồi, được rồi, tôi hết hy vọng rồi.” Nguyễn Khanh hai tay đặt ở trước ngực làm chữ X, “Đừng đả kích tôi, mộng đã tỉnh rồi.”
Nguy hiểm gì đó còn có thể cảm thấy "vận may của mình sẽ không tệ như vậy", nhưng nghĩ đến quá khứ thực sự, không quen cách ăn uống, có quá nhiều món ngon cũng không ăn được, Nguyễn Khanh hoàn toàn dập tắt trái tim xuyên không của mình. Những người muốn xuyên không đều là để sống như những bậc thầy, không ai muốn sống mà không bằng thời hiện đại.
Nguyễn Khanh bĩu môi, bực bội thổi tóc mái, liếc xéo, thấy khóe miệng Niệm Thất nở một nụ cười ranh mãnh. người này…… Cô xoay người, đối mặt với anh ta: "Tôi có chuyện muốn nói rõ với anh."
“Niệm Thất, anh đến từ cổ đại, với xã hội hiện đại có rất nhiều chỗ không tiếp xúc được.” Cô nói, “Có thể đến một lúc nào đó, anh sẽ làm chuyện gì đó trái với các quy tắc của xã hội hiện đại.”
"Không sao, tôi có thể hiểu được, tôi sẽ cố gắng giúp anh tránh đi những loại tình huống này, nếu có những tình huống không trách khỏi phải phát sinh tôi cũng sẽ giúp anh tìm biện pháp bù đắp chữa trị.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc nói "Nhưng chỉ có một chuyện, đó là gϊếŧ người, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.".
Niệm Thất đau đầu, chuyện này đã nói qua một lần, sao lại nói nữa: "Tôi không phải đã lập lời thề độc rồi sao?"
"Không phải, vừa rồi tôi đột nhiên ý thức được, tuy rằng anh đã thề không bao giờ gϊếŧ người. Nhưng là bởi vì tôi đã giải thích cho anh hậu quả pháp lý của việc gϊếŧ người, để anh hiểu rằng với công nghệ hiện đại, anh hầu như không thể trốn thoát. Từ tình huống khách quan này. Anh đã cân nhắc những ưu và nhược điểm, vì vậy anh đã chọn cách tránh nó. Nhưng mà, anh căn bản không hiểu, không thể gϊếŧ người, không phải bởi vì gϊếŧ người sẽ bị tử hình, mà là bởi vì sinh mệnh rất quý giá."
Ánh mắt Nguyễn Khanh trong veo sáng ngời, trong mắt Niệm Thất nhìn thấy thường thường mang theo một chút ngây thơ. Nhưng những gì cô nói làm anh ta giật mình. Anh ta trầm mặc một lát, sau đó cười nói: "Ý của cô là tôi chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh quý giá, tôi nhận việc bao gầm quan lớn hiển vinh, thương gia giàu có, có những cao thủ võ công mà người thường không gϊếŧ được. Chỉ là bọn họ không thoát được một đao của tôi."
"Dù giàu có hay quyền lực, cuối cùng không ai có thể thoát khỏi cái chết."
“Mạng người nhẹ tênh”
Anh ta thừa nhận điều đó. Khi anh ta nói những điều này, sự ôn nhu và vô hại mà anh ta giả vờ hàng ngày đã biến mất, ánh sáng trong mắt anh ta sắc bén và lãnh đạm. Bản thân Niệm Thất cũng không biết tại sao mình lại thổ lộ những điều này với Nguyễn Khanh, tại sao lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cô. Anh ta hiển nhiên còn nhớ cảm giác vừa rồi ở trên ban công, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua lòng bàn chân, có người ở bên cạnh. Tại sao anh ta lại nói điều đó sẽ đẩy cô ra xa?
Anh ta rõ ràng đã lên kế hoạch cưới cô và dành phần đời còn lại sống cùng cô. Vả lại, sâu trong nội tâm, kỳ vọng kỳ lạ đó là gì? Anh ta đang hy vọng điều gì?
Nguyễn Khanh nhìn anh ta chằm chằm một lát, sau đó nói: "Anh sai rồi."
Cô hoàn toàn xoay người về phía anh ta, khoanh chân và giữ mắt cá chân của mình, nói với giọng rất chắc chắn: "Anh có nhận thức sai lầm này vì anh đã nhìn thấy quá nhiều cái chết. Những cái chết bất thường này đều tập trung ở xung quanh anh, nếu như anh nhìn quá nhiều, tự nhiên sẽ cảm thấy bình thường. Nhưng trên thực tế, điều mà hầu hết mọi người nhìn thấy hàng ngày là những người cần cù, chăm chỉ và sống tốt. Đối với hoàn cảnh của anh, ở thời hiện đại có một thuật ngữ đặc biệt gọi là “phòng kén thông tin”. Nó có nghĩa là cuộc sống của anh bị xiềng xích trong một loại thông tin đặc biệt, và loại thông tin này sẽ khóa chặt anh lại như một cái kén, cho nên sống trong cái kén này nó sẽ trở thành cả thế giới của anh."
"Anh xuất thân là cô nhi, tôi đoán trong tổ chức sát thủ của anh, mọi người giống như anh đều là cô nhi?
"Anh đã bao giờ tự hỏi tại sao loại tổ chức đó chỉ chọn trẻ mồ côi?" "Chính là để ngăn cách tốt hơn mối liên hệ của anh với thế giới bình thường. Đó là để cắt đứt sự đồng cảm của anh."
"Mồ côi nghĩa là trên đời này không còn ai quá quan trọng để anh không thể đánh mất. Tất nhiên anh cũng trân trọng mạng sống của chính mình, nhưng đó chỉ là bản năng sinh tồn cơ bản nhất của động vật. Nhưng anh không có cha mẹ, người thân, vợ con và anh thậm chí cũng không có bạn bè."
"Vì vậy, không có ai trên thế giới này khiến anh cảm thấy "cuộc sống của người khác cũng quý như của mình". Điều đó khiến anh mất khả năng đồng cảm với ý chí muốn sống của người khác."
"Nhưng nếu anh có thể thoát ra khỏi ‘cái kén thông tin này’, anh sẽ thấy rằng cái chết bất thường không phải là điều bình thường. Nó đơn giản là không nên."
"Sinh mệnh quý giá, bởi vì một khi mất đi, không thể sống lại, cũng không có cách nào quay lại." Ví dụ như cha mẹ tôi là người thân quý giá nhất của tôi, nếu có người muốn gϊếŧ họ, tôi sẽ liều mạng với người đó."
"Niệm Thất, tôi đề nghị anh..."
Nguyễn Khanh muốn đề nghị Niệm Thất tìm một người để yêu và kết hôn, để người kia trở thành "người quan trọng" của anh ta và trải nghiệm sự quý giá của cuộc sống. Nhưng cô nghĩ lại, anh ta là người cổ đại, trong xã hội cổ đại trọng nam khinh nữ, đàn ông có thể coi vợ là tài sản của mình chứ không phải là người độc lập. Sau đó, cô thay đổi lời nói: "Tôi đề nghị anh có một đứa con. Quan hệ huyết thống là sợi dây gắn kết dễ dàng nhất giữa con người với nhau. Có lẽ anh có đứa con của mình, có quan hệ huyết thống, anh sẽ hiểu những gì tôi nói hôm nay."
Niệm Thất nhìn cô một cái, sau đó cười đồng ý: "Được, nếu tôi cưới một người vợ, tôi nhất định sẽ có con."
Thay đổi tam quan và định hình lại nhận thức này không phải là điều có thể đạt được ngay lập tức bằng một vài từ. Nguyễn Khanh đã nói tất cả những gì cô nên và có thể nói. Cô thở ra một hơi dài, rũ mắt xuống, đung đưa cổ chân qua lại, đung đưa người qua lại, dừng lại, lại ngước mắt lên: “Còn nữa…”
"Mặc dù... ừm, tôi thừa nhận sau khi anh đến, tôi rất thích, anh sắp xếp cuộc sống của tôi có trật tự, rất thoải mái." Cô nói, "Nhưng sự thoải mái của tôi không thể dựa trên sự khó chịu của người khác."
Niệm Thất nhướng mày: "Nói thế nào?"
Nguyễn Khanh chống mắt cá chân nhìn trần nhà, cuối cùng nhìn thẳng vào: “Lần trước ở trên xe chúng ta nói qua vấn đề có giả vờ hay không, anh nói anh không tính giả bộ, ăn nhờ ở đậu phải có thái độ nên có ……”
Niệm Thất hỏi: "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
“Ha ha.” Nguyễn Khanh nói: “Chỉ có những việc nhà này, anh không thích thì đừng làm, cũng không nhất định anh phải làm, trước đây tôi từng có thuê người làm thêm giờ, vừa đúng lúc trước khi gặp anh tôi đã sai thải họ hai ngày trước, còn chưa thuê người mới thì anh đến đến, đến giờ vẫn chưa thuê. Vì vậy, công việc nhà lại để anh làm. Thực ra , không phải là anh phải làm việc đó."
Nhưng chính vì Niệm Thất làm rất có ý thức và rất tốt, khiến người ta thoải mái vừa sảng khoái nên Nguyễn Khanh mới không lên tiếng ngăn cản anh ta. Bây giờ nghĩ lại, để cho một sát thủ chịu ủy khuất sống trong một ngôi nhà nhỏ ngày ngày dọn dẹp nhà, kỳ thực rất ngột ngạt.
“Là tôi không đúng.” Nguyễn Khanh có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, “Kỳ thực... đối với tôi mà nói, anh giống như một nhân vật trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết vậy. Nói cách khác, tôi đối với anh vẫn luôn chiếu một bộ lọc, không biết anh có hiểu hay không. Có nghĩa là, trên thực tế, tôi chưa bao giờ coi anh là người thật, bằng xương bằng thịt. Chính là nói ..."
Trong lúc Nguyễn Khanh nói "có nghĩa là" có phần không mạch lạc, Niệm Thất hoảng hốt, cảm thấy một góc trong trái tim mình đã được lấp đầy và thỏa mãn.
Anh ta hiểu rồi.
Anh ta từng mơ tưởng về cuộc sống của mình sau khi rửa tay gác kiếm, lập gia đình, giữ một số người hầu và cưới một người vợ. Trong kế hoạch cho nửa đời sau của mình, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho “người vợ” biết thân phận và quá khứ thực sự của mình. Khả năng cao là “người vợ” đã cùng anh ta sống đến già sẽ không biết gì về nửa đời đầu đẫm máu của anh ta. Nhưng khi đối mặt với Nguyễn Khanh, anh ta đã mong đợi cô biết con người thật của mình, không phải con người giả tạo. Niệm Thất phải hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm giác trong tim này.
Anh ta ngắt lời cô "Đúng vậy" và cười nói: "Tôi hiểu."
"Nhưng ngày đó tôi cũng đã nói, tất cả không phải là giả vờ. Tôi thích làm những việc này”
Bản thân Nguyễn Khanh ghét nhất làm việc nhà, thậm chí dùng máy rửa bát và robot hút bụi đều phiền phức, cho nên hoài nghi lời Niệm Thất nói: "Thật sao?"
Đôi mắt hạnh nhân của cô mở to, Niệm Thất không thể không cười với vẻ mặt nghi ngờ của cô.
"Là thật," anh ta đảm bảo.
"Với kỹ năng và sức mạnh thể chất của tôi, những thứ này thậm chí không được coi là lao động thể chất, việc luyện tập hàng ngày của tôi còn mệt mỏi hơn nhiều so với điều này."
"Tôi bắt đầu tin thực sự sẽ có hàng chục nghìn người thích xem những tấm thảm được giặt và những con lừa được sửa chữa."
Bởi vì cảm giác khi nhìn những thứ đó có lẽ cũng giống như cảm giác của anh ta khi nấu ăn, gấp quần áo và lau nhà. Đầu óc trống rỗng, nhưng trái tim bình yên. Nó rất thoải mái, giống như được ngâm mình trong nước ấm, không muốn ra ngoài, chỉ muốn tiếp tục ngâm mình. Chân tay thả lỏng, người nổi tự nhiên trên mặt nước.
Thực sự thoải mái.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa
- Chương 34