Nguyễn Khanh nói: "Động tác của anh cũng thật nhẹ, tôi cảm thấy giấc ngủ của mình không sâu, anh mở cửa đóng cửa tôi tự nhiên cũng không tỉnh giấc. ”
Niệm Thất nhìn cô một cái, mang theo chút chột dạ.
"..." Nguyễn Khanh ôm lấy cánh tay, "Có chuyện gì thì nói. ”
"Khụ..." Niệm Thất nhỏ giọng nói, "Tôi không đi cửa chính. ” Nguyễn Khanh: "?"
Nguyễn Khanh có chút bối rối: "Không đi cửa chính? Vậy anh đi từ đâu vậy? ”
Niệm Thất cảm thấy bất an nhìn thoáng qua ban công không có mái che.
Nguyễn Khanh:"...." Nguyễn Khanh lạch cạch đi qua, bám vào lan can ban công nhìn trái, là phòng ngủ của mình, nhìn phải, là... giữa hành lang? Nguyễn Khanh chậm rãi quay đầu, không dám tin nhìn Niệm Thất.
Niệm Thất ngửa đầu nhìn trần nhà. Hai ngón trỏ của Nguyễn Khanh hướng sang phải. Niệm Thất gật gật đầu. Nếu ngay cả thân phận cũng đã nói ra, Niệm Thất cảm thấy cũng nên cùng Nguyễn Khanh nhìn thấu chân tướng, để cho Nguyễn Khanh nói cho anh ta biết, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Ví dụ như bay qua mái hiên vách tường, trước kia đều là chuyện bình thường, nhiều lắm là thirng thoảng làm chio người canh gác hoảng sợ. Nhưng ở chỗ này, hiển nhiên liền trở thành một chuyện không thể làm, một khi làm sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý thậm chí truy xét. Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Khanh có cảm giác "mẹ nó thật sự đã nhặt được bảo bối", nhưng ngay sau đó cô bất chợt xoay người lại bám vào lan can ban công. Lúc này đây cô duỗi cổ trái phải nhìn một lần, còn lấy tay che ánh mặt trời nhìn ra tòa nhà đối diện. Cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm: "May mắn, không có camera nào hướng về phía chúng ta." Cô quay lại và đi vào: "Tôi thực sự sợ anh đã bị quay lén. Anh giỏi lắm, nhảy qua một hàng rào đã đủ kinh người rồi, nếu anh đang ở tầng 16, mà bị quay lại đưa lên mạng, cộng động mạng nhất định sẽ bùng nổ. Tôi nói cho anh biết, hiện tại anh cũng đừng xem thường cộng đồng mạng." Kinh hãi một hồi, cô mở lon coca lạnh đè nén sợ hãi.
"Bây giờ cộng động mạng ai nấy đều đặc biệt lợi hại, phàm là anh lộ mặt hoặc để lại một cái tên, đều có thể cho người khác tìm ra. Lần này may mà anh còn biết đội một cái mũ giấu tóc đi, bằng không chỉ riêng bím tóc kia của anh cũng phải để cho người ta kéo ra rồi. ” Cô vừa uống coca, vừa mở điện thoại, muốn xem lại “nhóm hàng xóm” có theo dõi hay không. Ánh mắt đảo qua, "bốp" một tiếng
Niệm Thất đang tự kiểm điểm sâu sắc. Bệnh nghề nghiệp của anh ta kiêng kỵ nhất là tiết lộ hành tung, nào biết bên này nhìn người trong tiểu khu ai nấy đều là người bình thường không có một người biết, nhưng lại có nhiều camera, máy theo dõi hồng ngoại từ xa lặng lẽ chờ anh ta. Thật sự là lật thuyền trong mương. Nếu như ở thế giới cũ, sớm chết không biết mấy trăm lần.
Sau khi suy nghĩ sâu sắc, Niệm Thất đang định nói chuyện với Nguyễn Khanh, đã thấy Nguyễn Khanh vừa uống coca vừa xem điện thoại, bỗng nhiên bị sặc!
Nguyễn Khanh: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ! ”
Niệm Thất : "..." Không biết làm thế nào lại có dự cảm xấu. Quả nhiên, Nguyễn Khanh khụ khụ khụ xong, dùng khăn giấy lau miệng và ngực, lại chọc điện thoại đến trước chóp mũi của Niệm Thất: "Đây có phải là anh hay không! ”
Niệm Thất vội vàng nhận lấy xem, thì ra thừa dịp hàng xóm thảo luận về sức nóng của "tên trộm", có người lại tải lên một video: "Mọi người nhìn xem, đây có phải là chung cư của chúng ta không? Tôi đã lướt thấy nó cả ngày hôm qua, nhìn rất quen . 】 Hóa ra là có cư dân mạng còn chưa sáng, trèo lên nóc một tòa nhà cao tầng, muốn chụp ảnh đường chân trời thành phố lúc mặt trời mọc. Thành phẩm chụp xong đương nhiên là bầu trời và mặt trời mọc ở giữa ống kính. Nhưng cộng đồng mạng trong khi thưởng thức tác phẩm của anh ấy đột nhiên phát hiện ra góc dưới bên phải dường như có một cái gì đó, Anh ấy phóng to hình ảnh, kinh ngạc phát hiện dưới góc dưới bên phải của hình ảnh có một trong những tòa nhà cao tầng trên sân thượng, có người đang múa kiếm (đao)? Cộng đồng mạng đã rất ngạc nhiên khi đăng tải một số hình ảnh lên mạng. Có một người hàng xóm nhìn mấy cái mái nhà kia cảm thấy quen mắt, hình như là tiểu khu này, nhưng bởi vì không nhìn qua góc nhìn này, hơn nữa khi đó trời còn chưa sáng hết, hình ảnh lại là một góc chụp từ hình ảnh lớn, rất mơ hồ, không phải chắc chắn, cho nên gửi đến nhóm cho mọi người xem. Sắc mặt Nguyễn Khanh tái xanh. Sắc mặt Niệm Thất cũng tái xanh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu, Niệm Thất thăm dò nói: "Cái này... Có lẽ cô chắc không nhìn ra được chứ? ”
Do không lấy nét ở đó và ảnh bị cắt xén nên dù phóng to lên cũng chỉ thấy bóng đen không thể nhìn rõ. Nguyễn Khanh tức chết: "Cho nên chính là anh? ”
Niệm Thất “...”
Nguyễn Khanh lấy lại điện thoại xem video, lại nhìn Niệm Thất, hỏi: "Anh làm sao đi lên được đó? Sân thượng chắc bị bị khóa rồi phải không? ”
"Tôi trèo lên từ cửa sổ hành lang trên tầng cao nhất", Anh ta nói. ”
Nguyễn Khanh: "..." Nguyễn Khanh nhíu mày: "Anh lên đó làm gì? ” Niệm Thất thành thật nói: "Tôi là một người biết võ, tôi phải luyện công. ” Đúng vậy, anh ta là sát thủ, dựa vào võ nghệ kiếm cơm, nên chính xác phải ôn luyện. Nguyễn Khanh nhìn thanh đao trên bàn, lại xem video, lại nhìn Niệm Thất: "Anh cầm cái gì vậy? ”
Niệm Thất nhìn trời: "Cây lau nhà..."
Anh ta có thể làm gì nữa thanh đao đã bị Nguyễn Khanh "tịch thu", còn tuyên bố tạm thời sẽ không trả lại cho anh ta. Công phu gác lại một ngày liền lãng phí một ngày, lúc luyện thêm một ngày lại tiến thêm được một dặm, không luyện một ngày lui trăm dặm. Ban đêm anh ta đi dạo trong tiểu khu nhìn thấy mấy cây vải lau nhà trên xe đẩy nhỏ, tiện tay lấy đi một cây. Nguyễn Khanh hoảng hốt, giống như hôm đó chờ thang máy nghe thấy dì vệ sinh ở đó mắng mất cây lau nhà... Cô tức giận nhíu mày, chống thắt lưng đi lại hai vòng trong phòng khách, quay lại: "Nào, hai chúng ta lại nói chuyện một chút. ”
Niệm Thất ngồi nghiêm chỉnh: "Anh nói xem. ” "Trước hết, tôi không có bất kỳ sự phân biệt đối xử nào đối với nghề nghiệp của anh. Tôi cũng mặc kệ trước kia anh gϊếŧ bao nhiêu người, dù sao anh cũng đã rời khỏi thế giới kia, chúng ta coi như anh đã chết, hiện tại anh là một người hoàn toàn mới, quá khứ dùng một đao đoạn tuyệt! Cô nói rất khí thế. Nghĩ đến một thời gian không gian khác, trong lòng Niệm Thất hiện lên một tia buồn bã, nhưng lập tức nghiêm túc gật đầu: "Được. ”
"Thứ này, " Nguyễn Khanh chỉ thanh đao bên cạnh, "Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép mang ra khỏi nhà này. Anh có hiểu không? ”
“ Đao này của anh là khai phong, là đao thật! - Tuyệt đối tuyệt đối không thể cầm một thanh đao thật đi trên đường!”
Kỳ thật Niệm Thất đã chú ý tới, bất kể là bên trong chung cư hay là bên ngoài chung cư, đều không thấy ai cầm đao cầm kiếm, những vũ khí thông thường khác như cướp bổng, chủy thủ, roi thép, cung tiễn vân vân căn bản đều không thấy. Trong thế giới vốn có của anh ta, người đi trên đường đeo đao kiếm lưng đeo trường thương rất nhiều, không nói đến những có võ công này, dân chúng bình thường muốn đi xa, trên người cũng phải mang theo vũ khí phòng thân, có điều kiện thì đao kiếm, không có điều kiện ít nhất cũng phải mang theo một thanh củi đao liêm đao …. Nhưng ở chỗ này, hoàn toàn không nhìn thấy. Mặt Niệm Thất lạnh lùng: "Triều đình kiểm soát nghiêm khắc như vậy sao? ”
"Gọi chính phủ." Nguyễn Khanh bất cứ lúc nào cũng có thể sửa chữa từ ngữ của anh ta, "Đúng vậy, nhưng không phải là nghiêm khắc, mà là nghiêm ngặt. Rất, rất nghiêm ngặt. ” Cô nói với anh ta: "Đừng nói thanh đao lớn như vậy, dù anh xách dao thái lan ra bên ngoài cũng không được. Bất cứ ai nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát. ” Cô nói với anh ta về trật tự xã hội hiện nay và quản lý an ninh công cộng, Niệm Thất nghiêm túc lắng nghe, thở dài: "Mặc dù không phải là nhặt đồ rơi trên đường, đêm không đóng cửa. Cũng quá an toàn và ổn định rồi. ”
"Cửa nhà vẫn phải đóng, ai cũng không dám không đóng. Nhưng mang vũ khí ra đường là hoàn toàn không được phép, ở ga tàu điện ngầm, nhà ga xe lửa và sân bay, sẽ có kiểm tra an ninh. Có máy móc chuyên dụng, ngay cả khi dao của anh được giấu trong túi, hộp, vẫn có thể bị chụp ảnh và không thể che giấu bất cứ điều gì. ”
Sợ Niệm Thất không tin, cô còn ngồi xuống bên cạnh Niệm Thất, tìm trên mạng một video kiểm tra an ninh cho anh ta xem.