Chương 25.1

Bữa tối là Niệm Thất nấu và rửa bát.

Đương nhiên Nguyễn Khanh lại giả vờ nhường nhịn một chút. Nhưng Niệm Thất đã nhìn ra người phụ nữ Nguyễn Khanh này ... cô thực sự là mười ngón tay không chạm nước. Niệm Thất thấy điều này chẳng sao cả.

Nếu anh ta vẫn còn ở Đại Mục, sau khi anh ta rửa tay gác kiếm sẽ mang theo của cải tích góp của mình trở về đại thành náo nhiệt, trong nhà sẽ có kẻ hầu người hạ. Khi đó, thê tử của anh ta sẽ được đeo vàng bạc, chăm sóc mười ngón tay mềm mại như hành lá. Chỉ là hiện tại anh ta không có tiền, chỉ có thể tự mình làm, một mình gánh vác việc nhà.

Tốt xấu gì thì đây không phải là một cuộc sống hoàn toàn miễn phí. Nguyễn Khanh hôm nay chạy ra ngoài một ngày, trở về còn phải làm việc. Thu dọn phòng bếp xong, Niệm Thất nhìn cửa phòng làm việc: “Tối nay cô còn có việc phải làm sao?”

Nguyễn Khanh nói: "Tôi đang làm dự án sắp hoàn thành, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi để anh dùng máy tính."

Vì vậy, Nguyễn Khanh làm việc trong phòng làm việc, Niệm Thất ở phòng khách tiếp tục xem những video khoa học tự nhiên. Thực tế, Niệm Thất rất thích xem, đặc biệt là các video khoa học phổ biến về tự nhiên. Những bộ phim tài liệu lịch sử đó được thực hiện bởi người thật, nhưng hầu hết các video khoa học tự nhiên là phim hoạt hình. Niệm Thất đã xem phim truyền hình ngày hôm qua, và đã xem diễn xuất ngoài đời thực, giống như một diễn viên trên sân khấu. Nhưng phim hoạt hình là một cái gì đó mới đối với anh ta. Các nhân vật phản diện được vẽ có thể di chuyển và nói chuyện. Anh ta say sưa xem.

Nguyễn Khanh đột nhiên từ trong phòng làm việc đi ra, đi vào phòng vệ sinh một chút, lấy trong tủ lạnh một lon Coca, từ tủ lạnh lấy một gói đồ ăn vặt. Cầm những thứ này, cô lại gần: "Anh đang xem cái gì vậy?"

Niệm Thất quay đầu lại: "Một người phụ nữ lái chiếc xe do chồng chế tạo đi một trăm dặm. Cô ấy nói đây là lần đầu tiên có một chiếc xe chạy xa như vậy. Hình dáng của chiếc xe này cũng khác với chiếc hiện tại."

Nguyễn Khanh xé mở đồ ăn vặt, đút một miếng vào miệng, đứng sang một bên nhìn một lúc. Những video ngắn về khoa học tự nhiên mà cô tìm thấy khá thú vị, thuật lại những đột phá hoặc phát minh công nghệ lớn trong lịch sử theo cách kể chuyện. Nó giống như đun nước và thả diều mà Niệm Thất xem. Nhưng cô không tải bất kỳ bài khoa học tự nhiên nào về thuốc súng. Mặc dù cô không biết triều đại Đại Mục có sản xuất phiên bản thuốc súng cổ đại hay không, nhưng tỉ lệ pha chế chính xác tốt nhất của màu đen và thuốc súng đã được xác định ở giai đoạn sau.

Nguyễn Khanh đã từng mơ ước xuyên không, cô đã tự mình ghi nhớ tỷ lệ 2:3:15, muốn xuyên không để thay đổi thế giới. Nhưng con người có tiêu chuẩn kép, người không có tiêu chuẩn kép có còn là con người không? Nguyễn Khanh chỉ có thể tiếp nhận chính mình hoặc là người hiện đại khác nắm giữ kiến thức này xuyên về cổ đại, nhưng cô không thể tiếp nhận người cổ đại, khụ, chủ yếu là Niệm Thất nắm giữ kiến thức này.

Mặc dù cô cảm thấy khả năng quay trở về của Niệm Thất gần như bằng không, nhưng nếu thực sự có "bất ngờ" thì sao? Nếu sau này anh ta thực sự có cơ hội trở lại, anh ta có công thức chính xác của thuốc súng đen thì sao? Không không không, nó sẽ không hoạt động. Nguyễn Khanh đứng bên cạnh ăn hai miếng đồ ăn vặt, sau đó trở lại thư phòng tiếp tục làm việc. Niệm Thất ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường Nguyễn Khanh bất cứ lúc nào cũng cho anh ta cảm nhận chung về khoa học và cuộc sống phổ biến, anh ta đã biết cách xem đồng hồ. Khoảng 21:10, cô sẽ đói. Niệm Thất ghi nhớ trong lòng.

Nguyễn Khanh làm xong việc, nhìn Niệm Thất nói: "Ngủ sớm đi, thời các anh không phải lúc mặt trời lặn đã nghĩ rồi sao?" Cô an ủi anh ta: "Anh là người mới đến đây, đừng lo lắng, cứ từ từ học cách thích nghi. Hạng mục của tôi đang làm gần xong rồi, phần trang trí cứng đã xong, phần trang trí mềm bỏ vào sân nữa. Hai ngày nay tôi đều chạy đến đó, chờ tôi qua hết thời gian bận rộn này, vừa lúc anh cũng đã học được nhiều thứ, sau đó chúng ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện danh tính của anh." Cô còn hứa hẹn: "Khi anh có danh tính, tôi sẽ đưa anh đi máy bay và đường sắt cao tốc. Tôi nói cho anh biết, một ngày có thể đi một ngàn dặm là thật đấy!"

Niệm Thất đang mở giường sofa, nghe cô cười và vẽ ra cho anh những điều to lớn.

“Tôi không vội.” Anh ta nói, “Tôi mới đến hai ngày, gấp cái gì?”

Có thể mỗi người có một quan niệm khác nhau về thời gian. Người hiện đại đi công tác xa ngàn dặm, tức là hai ba ngày. Nếu vấn đề khẩn cấp, không phải là không thể thực hiện một chuyến đi khứ hồi trong vòng 24 giờ. Nhưng đối với người cổ đại mà nói, xe ngựa chậm chạp, đi đến trấn xa trăm dặm cũng phải mất ba bốn ngày. Không có thiết bị liên lạc, mọi thứ diễn ra cũng chậm. Niệm Thất không cảm thấy sốt ruột chút nào.

“Được.” Nguyễn Khanh đành phải nói: “Vậy ngủ ngon.”

Nguyễn Khanh bận rộn cả ngày, đến giờ đi ngủ, cô nằm xuống rất nhanh đã ngủ thϊếp đi. Nín thở lắng nghe sự im lặng bên trong, Niệm Thất mò mẫn đứng dậy.

Bộ dạ hành* của anh ta là quần dài áo tay dài bây giờ mà mặc thì rất nóng. May mắn anh ta đã sớm lấy ra một chiếc quần đùi ngắn và chiếc áo màu đen từ hộp đựng đồ. Trong bóng tối, anh ta cởi bỏ quần áo mặc ở nhà đi dạo đêm, tất nhiên là phải mặc đồ đen. Chỉ là anh ta đột nhiên nhớ tới, quần áo này... đều là quần áo cũ của Triệu Hạo. Niệm Thất khó chịu một chút mà không có lý do. Rõ ràng lúc trước mặc vào không có cảm giác gì, vậy mà bây giờ trong lòng lúc nào cũng khó chịu. Nhưng anh ta ăn nhờ ở đậu, có nhiều quần áo trông còn mới như vậy, đương nhiên không thể kêu Nguyễn Khanh mua quần áo mới cho anh ta, chỉ có thể thở dài thay quần áo.

*Bộ dạ hành: là bộ y phục màu đen kín người mà các sát thủ trong phim cổ trang hay mặc đấy!!!

Vẫn phải tìm cách kiếm tiền.

Anh ta lấy ra một chiếc mũ khác có vành giống như mỏ vịt, đội lên đầu và nhét mái tóc dài của mình vào đó anh ta nhận thấy mái tóc dài này khiến anh ta dễ bị chú ý hơn những người khác nên đã giấu nó đi. Giấu mặt thì đơn giản hơn, có khẩu trang. Che toàn bộ nếu có người nhìn cũng rất khó để phân biệt. Ban ngày có cách thức dò đường của ban ngày, ban đêm có chỉ cần lần theo dấu vết trước đó.

Niệm Thất không đi qua cửa chính. Mở khóa cửa rất ồn sẽ đánh thức Nguyễn Khanh. Anh ta bước ra khỏi phòng khách đến ban công. Nhìn xuống, tầng 16 cao như vách núi. Nhìn trái nhìn phải, ban ngày anh ta đều đã quan sát qua, ban công một bên là cửa sổ phòng ngủ của Nguyễn Khanh, còn một bên là cửa sổ thang bộ. Trong đêm, bóng người mặc quần áo đen đứng ngoài ban công bỗng biến mất...

Nguyễn Khanh ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh lại, không biết vì sao trong lòng lại có một tia hi vọng mong manh. Đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách ghế sôpha đã được cất đi, khắp nơi đều là cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ ngăn nắp. Trông thật thoải mái. Niệm Thất lại từ trong bếp cúi người nhìn: "Dậy rồi hả? Đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi." Lập tức đóng cửa bếp lại.

Nguyễn Khanh ngoan ngoãn đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa nghĩ, cuộc sống sao có thể đột nhiên tốt đẹp như vậy?

Cô từng nghĩ để gần giũ quan sát và chăm sóc cho một người cổ đại phải cố gắng rất nhiều, nhưng hóa ra không phải vậy sao?

Khi ngồi vào bàn ăn món mì trứng thơm ngon được dọn lên, trong lòng cô luôn có một cảm giác phảng phất Mì trứng trong veo, thanh mát, buổi sáng ăn rất ngon, canh nêm nếm vừa miệng nên Nguyễn Khanh húp một ngụm. Cô đập đập vào miệng mình rồi chợt tỉnh: Đây là người cổ đại đang chăm sóc cô mới đúng.

Niệm Thất nói: "Ở nhà không có đá mài sao? Dao cũng không sắc lắm, nếu không có bán gần đây, tôi đi mua."

"Không, tôi mua trên mạng." Nguyễn Khanh mở phần mềm giao hàng, "Đuang rồi, anh cần nguyên liệu gì để nấu canh? Tôi đặt hàng luôn"

Niệm Thất đã nói mấy thứ, xương lớn ….. Nguyễn Khanh gọi anh ta lại gần: "Tôi dạy anh đặt đồ ăn."

Niệm Thất học cách sử dụng phần mềm giao hàng, thở dài: “Còn giao tận cửa thế này, chẳng lẽ khiến người lười biếng sao?”

"Ừ, bây giờ anh cũng không đi siêu thị." Nguyễn Khanh thay giày ở cửa, "Ngày đó tôi dẫn anh đi dạo siêu thị và trung tâm mua sắm, có giao hàng thì ai lại muốn tự mình xách túi lớn đồ đạc về nhà"

“Tôi đi rồi. Anh cũng không cần phải nấu cơm đâu. Không muốn nấu thì gọi đồ ăn ship đến."

"Ở siêu thị bắt đầu giao hàng lúc 8 giờ 30, khoảng 9 giờ sẽ được giao đến, lúc đó chỉ cần mở cửa là được." Sau khi Nguyễn Khanh dặn dò vài câu.

Niệm Thất nói: "Cô yên tâm."

Nguyễn Khanh nhìn anh ta một lần nữa trước khi rời đi. Khi cô đến nơi, người quản đốc nói: "Cô Nguyễn, mấy ngày nay thần sắc cô rất tốt."

“Này, có không?” Nguyễn Khanh sờ sờ mặt của mình.

“Có , có.” Quản đốc cười nói, “Xem ra cuộc sống rất thoải mái.” Nguyễn Khanh trầm tư.

Như Nguyễn Khanh đã nói, siêu thị giao đồ lúc 9 giờ sáng Niệm Thất nhận hàng cảm nhận sâu sắc sự tiện lợi của cuộc sống ngày nay. Thấy quần áo nhân viên giao hàng khác với quần áo nhân viên giao hàng hôm qua, anh ta liền hỏi một câu thì nhân viên giao hàng nói: “Chúng tôi tự giao hàng cho siêu thị, tôi làm cho siêu thị”.