Bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt quan sát rồi tắt, buông anh ta ra, đứng lên hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào? Đau đầu, chóng mặt hay buồn nôn không?"
Khi nghe hỏi câu này, Niệm Thất liền hiểu ra danh tính của ông ta - hóa ra là một đại phu. Mặc dù xung quanh rất hoảng sợ nhưng anh ta lại yên tâm. Trên đời này chỉ có một loại người mà anh ta phải nói thật hoàn toàn, và đó chính là đại phu. Nói dối với đại phu là tự hại chính mình.
Niệm Thất ngồi dậy, thành thật trả lời: "Không sao, không buồn nôn. Hơi đau."
Nhưng giọng nói của anh ta quá khác với bác sĩ, nói một lần mà bác sĩ không hiểu, anh ta phải nói chậm lại và lặp lại lần nữa thì bác sĩ mới hiểu.
Anh ta lại hỏi: "Y phục của tôi đâu?"
Anh ta bị cởi trần, khi anh ta hôn mê y tá đã cởϊ qυầи áo và bôi thuốc cho anh ta. Băng gạc màu trắng nhìn rất sạch sẽ, kỹ thuật băng bó cũng rất tốt, rõ ràng đây là một y quán có tay nghề y thuật rất tốt.
Chỉ là nơi này là nơi nào?
Nơi anh ta nhảy xuống vách núi là ở vùng núi hoang vu ở ngoại ô Giang Thành, thuộc vùng Trung Nguyên, làm sao lại có một y quán rồi giọng điệu và trang phục kỳ lạ như vậy? Anh ta chưa bao giờ nghe về nói đến.
Y tá mặc đồ màu hồng với cánh tay trần cúi xuống, từ gầm giường lấy ra một chiếc túi kỳ lạ không rõ chất liệu gì, nó thực sự trong suốt, có thể nhìn thấy những thứ bên trong.
Cô đưa túi cho anh ta: "Tất cả đều ở đây, xem còn thiếu thứ gì không. Lúc chúng tôi xử lý vết thương cho anh, mọi thứ cởi ra đều để vào trong túi."
Có thể thấy danh tính của người phụ nữ mặc áo hồng đó chính là một nô tỳ hỗ trợ cho đại phu mặc áo choàng trắng. Căn nhà này có hơn mười chiếc giường, vài nữ nô tỳ mặc đồ hồng nhanh chóng bước qua bắt chuyện với mọi người. Tất cả đều hành động rất nhanh, có thể thấy họ rất quen việc của mình.
Tất cả những thứ này đều nằm trong tầm mắt khi anh ta quét qua. Chuyện cần làm bây giờ là anh ta nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh và nhanh chóng hòa nhập, đó là điều bắt buộc để tồn tại.
Niệm Thất nhận lấy đồ và nói: “ Đa ta cô nương” rồi lấy quần áo mặc vào. Vừa mặc đồ anh ta vừa quan sát, không biết vì sao hình như bởi vì anh ta nói "Đa tạ cô nương" mà nét mặt của đại phu và cô nô tỳ có chút sâu xa. Anh ta có nói gì sai không?
Bác sĩ nhìn anh ta mặc quần áo, chậm rãi nói và giải thích tình hình cho anh ta: "Hiện tại, không có triệu chứng chấn động não, nhưng chúng tôi phải tiếp tục theo dõi. Nếu anh có các triệu chứng như buồn nôn, và chóng mặt thì nên đi khám ngay lập tức.”
Niệm Thất gật đầu: "Được."
Bác sĩ nói thêm: "Tôi đã xử lý hết vết thương trên cơ thể cậu, tôi sẽ kê cho cậu một loại thuốc kháng viêm uống sẽ ổn, đợi lát nữa thì thanh toán tiền thuốc."
Niệm Thất đã thắt dây lưng, lấy ví tiền trong chiếc túi làm bằng chất liệu lạ rồi thắt nó quanh eo.
Nghe thấy "thanh toán", anh ta từ trong ví móc ra một đồng bạc, đưa ra: "Đa tạ, ngươi không phải thối lại."
Y quán này sạch sẽ ngăn nắp, kỹ thuật băng bó khóe léo, Niệm Thất không phải là người thiếu tiền, coi như là phần thưởng.
Không có lời khách sáo cũng như vui mừng khi nhận được tiền thưởng giống trong mộng đợi. Vị bác sĩ áo trắng và y tá nhìn thẳng vào những thứ trên tay anh ta.
Biểu hiện vô cùng kì dị, họ chưa nhìn thấy ngân lượng sao? Không đúng hả?,
Chỉ nhìn đèn trên trần nhà sáng như ban ngày cũng đáng giá ngàn vàng, cũng không phải đây nơi nghèo nàn.
Chẳng lẽ ... là chê ít?
Ngẫm lại ánh đèn xa hoa trên đầu, nghĩ về đồ vật phát sáng kỳ lạ vừa rồi trong tay bác sĩ ...
Niệm Thất lại lấy trong túi ra một đồng bạc, nói xin lỗi, "Ta không biết phí xem bệnh của y quán bao nhiêu,vậy đủ chưa? "
Chỉ khám và chữa bệnh ngoại thương, không có bó xương, cắt thịt để chẩn đoán và điều trị chấn thương, dù đắt đến đâu cũng không được quá giá trị của hai đồng bạc. Tất cả những gì anh ta lấy ra là năm đồng bạc, hai đồng một lạng, đủ cho một gia đình năm người ăn uống trong một tháng.
Cả hai càng im lặng. y tá lên tiếng trước, ngập ngừng hỏi: "Đây là ... bạc?"
Bác sĩ cười khan hai tiếng: "Cậu đang quay video sao? Đạo cụ y như thật."
Niệm Thất không thể hiểu những gì bác sĩ đang nói. Ngoài biên cương còn có người ngoại tộc không dùng vàng bạc, lại còn nói giọng Trung Nguyên, điều này không nên nói.
Anh ta cũng thật sự bối rối, nói: "Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Phí xem bệnh của đại phu là bao nhiêu, xin nói rõ?"
Mặc dù giọng nói của anh ta nghe có vẻ khó xử, nhưng ánh mắt bối rối và chân thành trong giọng điệu của anh ta là không thể nhầm lẫn. Bác sĩ và y tá nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, vị bác sĩ lấy đèn pin phát sáng từ trong túi ra.
"Tôi sẽ kiểm tra lại, xem có bị thương ở đầu không?"