Chương 23.2

Kỳ thực, Nguyễn Khanh trước đó cũng từng cười, lông mày và đôi mắt của cô sáng sủa và linh động. Nhưng lúc đó Niệm Thất vẫn đang thích ứng với thế giới mới này, tạm thời không nghĩ tới những chuyện khác. Nhưng vì tối hôm qua anh ta đã có ý định cưới cô nên bây giờ mỗi khi nhìn cô, đều cảm thấy khác hẳn trước đây. Đôi mắt biết cười, đen láy và trong sáng, cùng với đôi môi đỏ và hàm răng trắng đều khiến trái tim Niệm Thất loạn nhịp. Cảm giác này rất lạ. Niệm Thất cả đời người, chưa bao giờ trải qua cảm giác rung động như vậy.

Anh ta hai mươi bảy tuổi, ở thời cổ đại anh ta đã đến tuổi “lên chức ông”, đương nhiên không phải là “xử nam” nữa. Là một trong mười sát thủ hàng đầu, trong điện Diêm Vương cũng có mỹ nhân hầu hạ của riêng mình. Nhưng ngẫm lại, trong đời anh ta chưa từng có quan hệ ngang hàng và thoải mái giao tiếp với bất kỳ nữ nhân nào. Ngay cả khi đối phó với nữ nhân bên ngoài, thường là vì đang trong lúc làm nhiệm vụ gϊếŧ người và phải giả dạng thân phận. Khi tước đi mạng sống và vàng đến đã tay cũng là lúc thân phận biến mất, bắt đầu sống ẩn nấp.

Tất cả trước mắt không chân thực.

Anh ta từ trước đến nay lãnh đạm bình tĩnh, lời nói ôn hòa thoải mái, giờ phút này ngây ngẩn cả người, lại để Nguyễn Khanh nhướng mày: "?"

“Cà tím!” Niệm Thất phản ứng kịp, hơi cao giọng nói, “Buổi tối ăn cà tím, muốn ăn nướng hay xào?”

“Có thể nướng cà tím sao?” Nguyễn Khanh kinh ngạc cùng vui mừng, “Đương nhiên là nướng...."

“A, không, không.” Cô lại giả bộ nói, “Nướng có chút phiền phức, hay là xào đi.”

“Không phiền phức, chỉ là đi chiên qua dầu một lần.” Niệm Thất nói, “Ngưu tỷ nói, mùi vị cả cà tím nướng ngon bỏ xa cà tím xào cả mười con phố.

Nguyễn Khanh đồng ý: "Đương nhiên rồi."

Vẫn còn sớm, cho dù muốn nướng cà tím, cũng không cần nướng bây giờ. Nguyễn Khanh mở cửa tủ lạnh, lấy ra hai lon Coca lạnh đưa cho Niệm Thất: "Hôm nay anh xem gì?"

Đó là tài liệu học cô đã chuẩn bị cho Niệm Thất trong máy tính. Niệm Thất nhận lấy, nhấp một ngụm, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo đã áp chế hiệu quả sự khác thường trong lòng vừa rồi, nhớ lại, nói với Nguyễn Khanh: “Tôi đã thấy bốn phát minh lớn, thấy người ta làm ra chiếc quạt đun nước nóng, làm quát gió, đóng thuyền sắt và dây tóc bóng đèn. Tôi cũng biết máy ảnh và điện thoại ra đời như thế nào.” Anh ta dừng lại nói: "Mặc dù ở Trung Nguyên có bốn phát minh lớn, nhưng tại sao những thứ này giống như phát thuật cao siêu, vì sao lại do con người phát minh ra?"

Thực sự khó hiểu. Trung Nguyên có rất nhiều người xuất chúng, từ xưa đến nay xuất hiện bao nhiêu nhân vật kiệt xuất, vì sao trên đời này có rất nhiều chuyện, đều đến từ bên ngoài?

"Ha ha, nguyên nhân lịch sử khó có thể giải thích bằng một lời." Nguyễn Khanh nói, "Trước tiên anh xem những bộ phim tư liệu lịch sử kia đi, xem xong tôi sẽ nói cho anh biết "Chống Thanh không tạo phản" là có ý gì? hoa cúc...khụ... xuyên máy khoan điện"."

Niệm Thất nhìn: "Tôi đọc một ít, nhưng còn chưa đọc xong. Đệ nhị Tần Qủa Chân chết ở bên này, sau lưng người Hán thế lực rất lớn, cho nên chữ của cô gọi là Hán tự?"

"Hừ, Anh không gọi là chữ Hán sao? Đúng vậy, Anh không có chữ Hán." Nguyễn Khanh đột nhiên hỏi: "Vậy chữ của anh gọi là gì?"

Niệm Thất nói với cô: "Thời cổ đại, nó được gọi là chữ Tần. Người nước ngoài gọi là chữ Trung Nguyên, chữ Trung Quốc, chữ thượng quốc, hoặc đơn giản là rút ngắn, được gọi là Quốc tự."

Nguyễn Khanh nghĩ một lúc: " Vậy người Hán thì gọi sao?”

"Tất nhiên là không có." Niệm Thất đã xem phần giải thích về nguồn gốc của "chữ Hán" và "dân tộc Hán" trong tài liệu lịch sử, "Chúng tôi được gọi là người Trung Nguyên, người Trung Quốc và người Thượng Quốc." Mặc dù dòng lịch sử không hoàn toàn giống nhau, nhưng hình chung là dòng máu Trung Quốc thống trị Thần Châu và ảnh hưởng đến các khu vực xung quanh vẫn như vậy. Nó vẫn là chính quyền trung ương của đất nước, vua và triều đình cầm quyền.

Nguyễn Khanh uống một ngụm Coca: "Anh nhìn thấy cái gì?" "Đường triều." Niệm Thất tán thưởng, " Đường triều, Hán Đường của cô đều tốt, đúng rồi, Lý Bạch làm thơ thật là hay."

Nguyễn Khanh thiếu chút nữa sặc coca: "Khụ khụ khụ! Anh không có Lý Bạch sao?"

Niệm Thất lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói qua người này."

Tại sao không có Lí Bạch?

Nguyễn Khanh cùng Niệm Thất kiểm tra lịch sử một chút. Hóa ra trong thời đại tương ứng với triều đại nhà Đường, bên phía Niệm Thất không có sự bảo vệ của An Tây Đô. Vì vậy, cha của thi tiên Lý Bạch có thể không ở đó, cũng không cưới mẹ Lý Bạch, và không sinh ra nhà thơ. Có thể mẹ của Lý Bạch đã lấy người khác và sinh con cho người khác. Cũng có thể là cả thơ tiên Lý Bạch hoàn toàn không tồn tại. “Thật đáng tiếc khi không có Lý Bạch.” Nguyễn Khanh cảm thấy tiếc cho câu chuyện lịch sử của Niệm Thất. Niệm Thất không nghĩ như vậy, anh ta thông suốt hơn so với Nguyễn Khanh: "Không có Lí Bạch, nhưng có Trương Bạch, Triệu Bạch và Vương Bạch." Anh ta một tay ôm ngực , một tay lắc nhẹ lon Coca. "Hoa Hạ Thần Châu, địa linh nhân kiệt, làm sao thiếu người kiệt xuất tài hoa."

Đôi mắt chàng trai sáng ngời.

Ở tuổi của anh ta, người ta thường nói “tôi vẫn còn là một đứa trẻ” để bao biện cho những hành sai lầm và vô trách nhiệm của mình. So với những người cùng tuổi được gọi là "cậu bé lớn xác", lông mày và đôi mắt của Niệm Thất có một cảm giác trưởng thành và tách biệt như thể anh ta đã nhìn thấu thế gian sau khi trải qua những thăng trầm. Mái tóc dài được buộc lỏng, vài sợi tóc rủ xuống hai bên thái dương, đôi môi mỏng, giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nguyễn Khanh đưa lon Coca lên môi, tim đập thình thịch.

Niệm Thất vẫn chưa học hormone sinh vật nên anh ta không biết chúng là gì, nhưng anh ta cảm thấy đôi mắt đen sáng ngời của Nguyễn Khánh đang nhìn thẳng vào mình như vậy, anh ta không thể chịu đựng được nữa, trái tim không khống chế được nữa.

Nhưng sẽ rất tệ nếu bị cô coi như một học trò. Nếu cô cảm thấy phẩm chất của anh ta không tốt, đừng nói là cưới gả, thậm chí cô có thể đuổi anh ta ra ngoài và không chứa chấp anh ta nữa. Anh ta vẫn phải từ từ tìm hiểu.

Niệm Thất đặt lon coca một cái "bụp" xuống: " Tôi chiên cà tím trước." Anh ta nhìn thẳng đi ngang qua Nguyễn Khanh.