Chương 19.1

Ở siêu thị Nguyễn Khanh cũng bảo Niệm Thất thanh toán hóa đơn để anh ta có thể thích nghi với cuộc sống hiện đại. Đã mất hơn 600 tệ trong siêu thị, số dư trong điện thoại sau khi toán là 98 nhân dân tệ.

Niệm Thất: "..."

Có cảm giác tiêu tiền như nước. "Chi phí này có phổ biến không?" anh ta hỏi.

Nguyễn Khanh thề: "Chuyện này rất bình thường. Thật đấy, mỗi lần tôi đi siêu thị đều phải mất 5,6 trăm. Tôi đặt hàng qua mạng, chỉ để mua giấy vệ sinh, thanh toán là hai, ba trăm.”

Trong lòng Niệm Thất tính toán, theo Nguyễn Khanh chi tiêu, một tháng không kiếm được mười vạn tệ sẽ không thể sống thoải mái. Nguyễn Khanh lại chuyển một ngàn tệ cho anh ta: "Bổ sung rồi."

Số dư điện thoại của Niệm Thất là : "1098 nhân dân tệ."

Về đến nhà, Nguyễn Khanh cùng Niệm Thất cất đồ vào tủ lạnh: "Cái này để vào ngăn đá, cái này để trong ngăn mát. Nhớ là Coca không thể đông đá, sẽ nổ." "Mà này," cô hỏi với vẻ thích thú, "Anh đã tiếp xúc gần hết với những thiết bị điện hiện đại này rồi. Anh thích cái nào nhất? Anh thấy cái nào là tốt nhất?"

Vấn đề này căn bản Niệm Thất không cần phải suy nghĩa, trực tiếp chỉ: "Cái kia."

Điều hòa không khí.

"Hả? Tại sao không phải tủ lạnh?" Nguyễn Khanh hiếu kỳ, "Mùa hè có thể uống coca lạnh, ăn kem que."

Niệm Thất nói: "Lúc đó chúng tôi cũng có kính băng. Mặc dù chúng tôi không thể tự tạo ra băng, nhưng dùng nó không khác biệt mấy." Nguyễn Khanh đỡ cửa tủ lạnh, hỏi: "Đá từ đâu có?"

Niệm Thất nói với cô: "Đá được lưu trữ vào mùa đông và sử dụng vào mùa hè. Mặc dù tốn nhiều nhân lực nhưng sử dụng nó không có gì khác biệt. Chúng tôi không có kem, nhưng dừa và trái cây được bỏ trong kính băng ăn vào mùa hè cũng ngon không kém .”

Là một trong mười sát thủ hàng đầu trong điện Diêm Vương, Niệm Thất được nhận hỗ trợ hạng nhất. Trong những ngày không làm việc và tĩnh dưỡng, anh ta cũng được ăn no mặc ấm, anh ta còn có nô tỳ giúp việc. Những gì anh ta làm là nhận gϊếŧ người không biết khi nào sẽ chết hay quay về, tự hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó.

“Chúng tôi không có máy điều hòa.” Niệm Thất rõ ràng là rất ngưỡng mộ máy điều hòa, “Có thứ này thì mùa hè không ai khổ cả.”

Anh ta nói mình "bán sức lực kiếm tiền”, nhưng anh ta lại quen thuộc với chiếc kính băng mà thời cổ đại chỉ những người có giàu có quyền quý mới có thể thưởng thức. Anh ta cũng có thể so sánh hương vị của dừa và trái cây mát lạnh thời cổ đại và hiện đại. Nguyễn Khanh "Ồ" một tiếng, đóng cửa tủ lạnh lại, bình tĩnh nói: "Đi, tôi nói cho anh biết trong phòng bếp có cái gì."

Cô chỉ đạo anh ta cất tất cả những thứ mua ở siêu thị và đặt chúng vào nhà bếp. Dạy anh ta cách sử dụng lò vi sóng, lò nướng, bếp nấu, nồi chiên không dầu. Chợt nhớ ra, nhân tiện, cô còn một cái chảo nướng điện! Lại mở cửa tủ ra, cô phát hiện từ sâu trong tủ có một chiếc chảo nướng điện bị rớt nhiều bụi mới sử dụng một lần, cô giải thích cách sử dụng cho Niệm Thất. Niệm Thất nhìn chảo nướng điện, rồi nhìn Nguyễn Khanh. "...?..."

Nguyễn Khanh nói: "Làm sao vậy?"

Niệm Thất nhịn cười: "Cô có rất nhiều thứ."

Cô thậm chí còn có cả một bộ dao, dài và ngắn, vuông và nhọn, để thái thịt, rau và hoa quả. Không biết còn nghĩ đây nhà bếp hàng đầu nào đấy!

Nguyễn Khanh sững sốt. Cô luôn bị mê hoặc bởi một số video trên mạng, xem người khác làm, không thể không mua dụng cụ nhà bếp vì lúc nhỏ cô sống rất tình cảm. Mua về xem thử, có cái không vừa ý, căn bản không có thiên phú nấu nướng. Một số, có thể làm được. Nhưng sau hai giờ mày mò, ăn xong trong năm phút, sau khi rửa bát đĩa và lau bếp trong nửa giờ, nó lại biến mất.

"Tình cảm" chỉ tồn tại trong những bức ảnh được sáng tạo mà các blogger ẩm thực sẽ không bao giờ dịch máy ảnh sang một bên để cho người ta thấy sự bừa bộn của nhà bếp và bàn ăn.

Nguyễn Khanh bĩu môi nói: "Thỉnh thoảng tôi sẽ thử một chút, chỉ là công việc quá bận rộn, phụ nữ hiện đại đều muốn kiếm tiền nuôi gia đình, anh hiểu không? Đừng cảm thấy tôi ở nhà nhiều, nhưng tôi vẫn đang làm việc đấy. Bản vẽ của tôi đều có ngày giao, tôi đã làm việc cả ngày lẫn đêm khi tôi đang gấp rút bản vẽ anh biết không?"

"Ừ." Niệm Thất nghiêm mặt nói, "Đã một ngàn năm trôi qua, thời thế đã thay đổi, tôi biết."

Cô luôn cảm thấy người này không nghiêm túc, có một nụ cười lém lỉnh trong mắt anh ta.

Nguyễn Khanh khịt mũi hai tiếng, sau đó chỉ vào dầu, muối, xì dầu, giấm các loại gia vị, suy nghĩ một chút nói với anh ta: "Trên mạng có rất nhiều video dạy nấu ăn, anh có thể xem." Cô nói: "Bính âm của anh thế nào rồi? Anh đã học bính âm rồi. Anh có thể tìm kiếm các video trực tuyến để xem".

Thực tế, Niệm Thất chưa biết khái niệm "trực tuyến" là gì, nhưng điều này không ngăn cản anh ta hứng thú học nó một chút. Hai người trở lại phòng khách, Nguyễn Khanh lấy ra bộ thẻ bính âm dành cho trẻ mẫu giáo mà cô mua ban ngày để kiểm tra Niệm Thất: "Lại đây, đánh vần cái này cho tôi nghe một chút."

Nhưng dù sao Niệm Thất cũng không phải là một đứa trẻ mẫu giáo, anh ta là một người trưởng thành với thiên phú ngôn ngữ và trí nhớ tốt. Anh ta đã hoàn toàn thông thạo bính âm, có thể trả lời trôi chảy các bài kiểm tra của Nguyễn Khanh.

“So với tôi nghĩ anh học nhanh hơn nhiều.” Nguyễn Khanh có chút bất ngờ.

Niệm Thất khiêm tốn: "Bởi vì nó không khó."