Chương 15.1

Nguyễn Khanh lúng túng, điều này phải bắt nguồn từ giấc mơ hồi cấp hai của cô khi cô còn là học sinh, mơ ước được xuyên không, làm thủy tinh, làm thuốc súng, làm xà phòng, luyện thép, buôn bán trên thế giới và trở thành hoàng hậu . Nguyễn Khanh thò cổ, cố gắng miêu tả mình cao hơn: “... Từ khi còn là học sinh, tôi đã luôn mơ ước được quay về thời cổ đại, sử dụng công nghệ và ý tưởng hiện đại để thay đổi năng suất lạc hậu của thời cổ đại, cải thiện cuộc sống tiêu chuẩn của người thường, và thay đổi xã hội, thay đổi số phận bi thảm của nhiều người nghèo, đặc biệt là phụ nữ. Tất nhiên, tôi lớn lên và nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ hoang đường. Ngay cả bây giờ, mặc dù anh đã được xuyên không qua đây nhưng vẫn không quay về được”. Dù sao, nếu như ông trời đã cho tôi gặp được anh, có lẽ chính là để cho anh bù đắp ước mơ của tôi."

Niệm Thất hoàn toàn không thể hiểu được giấc mơ xuyên không rồi "quay trở lại": "Giống như tôi, tôi chắc chắn không muốn quay lại Đại Tần, ngay cả khi tôi thích ăn đào lạnh cũng không thể ăn được nữa. Thì có gì tốt?"

Nguyễn Khanh nghe có lý nói: "Vậy anh trở về mở một cửa hàng đào lạnh, bán đồ ăn lạnh, chẳng những có thể tự mình ăn, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?"

Niệm Thất lập tức hiểu ra bản chất của nó: "Cho nên, chẳng lẽ là lợi dụng điều chưa xuất hiện cái mới ở thời xưa để kiếm tiền sao?"

“Khụ.” Nguyễn Khanh nhấn mạnh, “Nhưng trong quá trình này, cổ nhân cũng được lợi.”

“Quả nhiên là một cách tốt để kiếm tiền.” Niệm Thất xoa xoa cằm suy nghĩ. Cằm anh ta góc cạnh, khớp xương ngón tay rõ ràng, ngón trỏ thon dài ấn trên khóe môi... Nếu Nguyễn Khanh có yết hầu, có lẽ vào lúc này sẽ có cảm giác "yết hầu nhịn không được lăn một chút" được miêu tả trong tiểu thuyết.

“Đừng cử động.” Cô giơ điện thoại lên và nhắm vào Niệm Thất.

“…?” Niệm Thất nhướng mi. Màn trêu chọc này đã được lưu giữ trên màn hình điện thoại. Chết tiệt, tại sao anh ta lại ăn ảnh như vậy! Có những người nổi tiếng không đẹp sau khi lộ ảnh chụp thường trên mạng. Rõ ràng là thua một người cổ đại.

Niệm Thất nghiêng người nhìn nó, khó hiểu nói, "Vậy điện thoại cũng có thể giữ hình người như TV?"

"Cái gì đứng yên gọi là ảnh, cái gì chụp bằng máy ảnh mới là ảnh chụp." Nguyễn Khanh giải thích, "Cái gì liên tục chuyển động gọi là ghi hình, cũng gọi là video, nó sử dụng chức năng quay phim . Điện thoại di động có chức năng phức tạp hơn TV. Có thể hiểu chức năng của điện thoại di động bao gồm các chức năng của TV. Bây giờ điện thoại di động là một máy tính thu nhỏ mang theo bên mình."

"Ồ," cô vỗ vỗ vào máy tính, "Đây là máy tính. Nó có thể làm rất nhiều việc, và phần lớn công việc của tôi đều được thực hiện trên máy tính."

Đề cập đến điều này Niệm Thất trở nên tò mò: "Cô Nguyễn làm gì để kiếm sống?"

Tối hôm qua, Nguyễn Khanh đã nói cho anh ta biết "Nam nữ bình đẳng, được học hành như nhau, làm việc kiếm tiền như nhau", thực ra anh ta rất tò mò Nguyễn Khanh làm cái gì. Chỉ là nhận thức của mọi người về mọi thứ không thể đột phá phạm vi kiến thức hiện có. Niệm Thất có thể nghĩ đến đều là bán rượu, thợ dệt xưởng vải, thợ thêu xưởng thêu, cô làm tóc, cô đầu bếp, thậm chí còn gánh hàng rong bán quà vặt ven đường. Bởi vì đó là những điều duy nhất phụ nữ trong thời đại của anh ta có thể làm. Có những thứ khác, hoặc là nô ɭệ hoặc là người hầu, hoặc là kỹ nữ trong thanh lâu. Thần thái, cách nói chuyện và thái độ của Nguyễn Khanh trông không giống như vậy. “Tôi là một nhà thiết kế.” Nguyễn Khanh nói, “Tôi là nhà thiết kế trang trí nội thất.” Cô chỉ lên trần nhà: “Anh nhìn ngôi nhà này đi, lúc mới xây là một căn nhà xập xệ, chỉ là gạch và ngói bằng bùn, sẽ không được như bây giờ, phải sửa sang lại thì người ta mới vào ở được, công việc của tôi là thiết kế căn nhà phong cách trang trí như thế nào, thẩm mỹ ra sao, ừm...nói một cách đơn giản, chẳng hạn như sàn nhà, trần nhà, hình dạng của góc này, bố trí ánh sáng... tất cả đều do nhà thiết kế thiết kế, rồi đội thi công mới xây dựng”. "Công việc của tôi tương đối linh hoạt, không phải làm việc ở công ty hàng ngày. Tôi chủ yếu nói chuyện với khách hàng, đưa ra bản vẽ đúng hạn, giám sát thi công, v.v." Cô giới thiệu công việc của mình với người cổ đại một cách đơn giản và rõ ràng, "Vì vậy, tôi chạy ba nơi trong công ty, nhà cửa, dự án, tôi chạy quanh hiện trường và đôi khi đến địa điểm do khách hàng chỉ định để gặp khách hàng." Công ty chúng tôi chuyên về các dự án cao cấp, phần lớn đều là dinh thự cùng biệt thự, thu nhập không tồi."

Có thể thấy cô kiếm được thu nhập tốt, nếu không thì lấy đâu ra tiền để nuôi một người đàn ông. Nghe nói cũng là kinh doanh đàng hoàng, so với Đằng Long bán rượu tốt hơn nhiều. Niệm Thất hỏi: "Có phải tất cả phụ nữ đều có thể làm công việc này không?"

"Thật ra, thậm chí còn có phụ nữ chuyển gạch trên công trường." Nguyễn Khanh nói, "Thời đại khác nhau. Ngoại trừ một số công việc có điều kiện đặc biệt khắc nghiệt, hầu hết các công việc cả nam và nữ đều có thể làm được." Cô ôm ngực: “Anh phải tập quen thôi”.

Giọng điệu giống như của một trưởng lão. Dù sao cô cũng ở thời đại của một ngàn nắm sau so với người cổ nhân này , hơn nữa cô có cảm giác vượt trội về mặt tâm lý.

Niệm Thất gật đầu, rất nghiêm túc hứa hẹn: "Nếu như cô kêu tôi học, tôi sẽ chăm chỉ học."

Cô đã đưa cho anh ta vài trang của bản kế hoạch. Tờ giấy trắng như tuyết, các góc được cắt sắc bén, phông chữ nhỏ sắp xếp ngay ngắn, có thể nhìn thấy tâm ý. Rõ ràng chỉ là người xa lạ, phần tâm tình này sao có thể phụ cô.

Niệm Thất thích thái độ của anh ta. Mặc dù trước đó cô đã nói sẽ không hỏi về vết thương trên cơ thể và vết máu trên thanh đao của anh ta, nhưng cuối cùng cô vẫn tò mò tranh thủ lúc nói chuyện, cô hỏi ngược lại: “Còn anh, anh làm nghề gì?”. Đôi mắt cô sáng ngời.