Chương 2.1

Xe cấp cứu đến nhanh chóng. Tuy là ngoại ô nhưng có một bệnh viện cấp ba công lập nổi tiếng đã xây dựng chi nhánh ở đây để phân luồng bệnh nhân cũng không xa nơi Nguyễn Khanh đang đứng.

Với việc Nguyễn Khanh nhấp nháy đèn pha chỉ dẫn trong lúc gọi, tài xế đã tìm thấy chính xác vị trí và lái xe cứu thương từ đường quốc lộ xuống đến nơi.

Nhân viên y tế đều trải qua sóng to gió lớn, nhìn thấy đủ loại cảnh tượng thê thảm cũng không hề thay đổi sắc mặt. Lần này là bởi vì người mặc đồ đen lại còn búi tóc nên khiến họ nhìn đến hai lần.

Nguyễn Khanh tự lái xe của mình đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán, kiểm tra và đánh giá các triệu chứng của anh ta rồi xác nhận anh ta bị sốc nên hôn mê, rồi hỏi Nguyễn Khanh về tình huống.

Nguyễn Khanh do dự một chút rồi nói: "Anh ta... rơi từ trên cao xuống."

Từ trên không trung rơi xuống khiến nóc xe của cô bị móp, nghĩ lại thấy cũng rất đau. Người đàn ông được đẩy vào phòng cấp cứu. Ngay sau đó có y tá lấy một số phiếu để cô đóng tiền.

Nguyễn Khanh nộp hết tiền rồi lặng lẽ đến hành lang chờ đợi, trong đầu lướt qua rất nhiều chuyện. Thời gian dường như trôi qua rất chậm, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng một nữ y tá bước ra hét lớn: "Người nhà đâu? Người nhà của người mặc hán phục ấy?"

"..."

Nhϊếp Thanh vội vàng đi tới, "Là tôi."

Người đàn ông đưa vào vẫn còn hôn mê.

Bác sĩ giải thích tình hình cho cô: “Không nguy hiểm đến tính mạng, có đυ.ng dập mô mềm và dưới da tụ máu bầm, cần tiếp tục theo dõi xem có bị chấn động não không”. Bác sĩ lại hỏi: "Cô là người nhà?" "Không." Nguyễn Khanh nói, "Tôi, ừm.. đi ngang qua thấy anh ta hôn mê, nên tôi đã gọi xe cấp cứu."

Bác sĩ nói: "Là như vậy sao?..."

Nguyễn Khanh nghe xong hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Bác sĩ cho biết: “Cơ thể anh ta có nhiều vết thương, mà tôi nhận định ban đầu là những vết đâm".

Nguyễn Khanh sững sờ một lúc, cô không nhìn ra điều này, thứ nhất là do trời tối và bờ sông quá tối, thứ hai là do anh ta mặc đồ đen, cô ngửi thấy mùi máu chỉ biết anh ta đang chảy máu, không có ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ vết thương.

Nhưng Nguyễn Khanh lại nhớ tới thanh đao dài trong cốp xe, trong lòng cô căng thẳng: “Muốn tôi báo cảnh sát sao?"

Bác sĩ ngập ngừng.

Vết thương rất gọn gàng và có thể nhận định đây là một lưỡi dao sắc bén. Nhưng đó không phải là vết chém hay vết đâm, nếu là hai vết này, bác sĩ sẽ gọi cảnh sát mà không do dự, bệnh viện có quy định về vấn đề này.

Nhưng những vết thương trên người người đàn ông mặc hán phục này rất khó hiểu, là những vết xước và nó rất nông, mặc dù chảy rất nhiều máu, trước mắt người thường nhìn rất đáng sợ, nhưng chỉ cắt da, theo góc độ y học trái lại chỉ vết thương vô cùng rất nhẹ. Các vết chém và vết đâm sẽ gọi cảnh sát đến vì chúng có thể liên quan đến một vụ đánh nhau hoặc cố ý gây thương tích, nhưng vết xước bề ngoài này rất khó hiểu đối với các bác sĩ và không biết xảy ra trong trường hợp nào mà cơ thể lại nhiều vết thương mà còn kiểm soát sức lực rất tốt khiến cho các vết cắt giống nhau và không sâu.

Bác sĩ chưa bao giờ nhìn thấy cuộc vây gϊếŧ khốc liệt trên vách núi cao phía trên là mây đen và mặt trăng. Tất nhiên, ông cũng không bao giờ tưởng tượng được tất cả chỉ dựa vào kỹ năng di chuyển siêu việt để thoát ra khỏi nguy hiểm giữa sự sống và cái chết, chỉ để lại những vết xướt nông, không hở ruột chết người.

“Rơi xuống ở đâu?” Bác sĩ hỏi.

Nguyễn Khanh mơ hồ nói: "Là từ ven đường. Nơi đó ở bờ sông, thấp hơn rất nhiều so với nền đường..."

Bác sĩ thắc mắc: "Làm sao mà rơi xuống?"

Nguyễn Khanh tiếp tục mơ hồ: "Tôi không nhìn thấy, khi tôi nhìn thấy thì anh ta đã rơi xuống rồi."

Bác sĩ cuối cùng quyết định: "Không giống đánh nhau, trước tiên đừng gọi cảnh sát."

Bác sĩ còn chưa nói, khi xử lý những vết thương ngoài da đó, ông ta thấy trên người anh ta có rất nhiều vết sẹo cũ, tất cả đều giống nhau. Nhưng cũng không thể gọi cảnh sát chỉ vì trên người có vết sẹo cũ. Nghe không gọi cảnh sát, Nguyễn Khanh thở dài hỏi: "Khi nào thì anh ta mới tỉnh lại?"

Bác sĩ nói: "Còn tùy trường hợp. Cơ thể con người có cơ chế tự bảo vệ, tự nhiên sẽ tỉnh".

Nguyễn Khanh hỏi tiếp: “Vậy tôi phải đợi ở đây sao? Tôi đi ăn cơm được không?”

Hôm nay do bạn trai cũ nɠɵạı ŧìиɧ nên cô chưa ăn cơm tối, vừa rồi cô lại không dám bỏ đi, giờ lại đói đến mức đau bụng.

Bác sĩ nói: "Nếu không phải là người nhà thì có thể rời đi. Ồ, cô trả tiền cho cậu ta sao?"

Đương nhiên, Nguyễn Khanh không thể nói mình có lý do khác để không bỏ đi, việc cho mượn tiền trước là một lý do chính đáng, và cô thực sự đã cho người đó mượn tiền trước, vì vậy cô gật đầu thừa nhận. Bác sĩ nói: "Vậy thì hãy đi ăn tối trước đi. Trước mắt đã kiểm tra các triệu chứng của cậu ta hiện đã ổn định. Hãy để lại số điện thoại, chúng tôi sẽ thông báo cho cô khi cậu ta tỉnh lại".