Chương 12.1

Nguyễn Khanh lúc này mới nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua quá hỗn loạn, tuy rằng cô đuổi Triệu Hạo đi, nhưng lại quên lấy lại chìa khóa của cậu ta. Triệu Hạo là một sinh viên thể thao, và từng học võ thuật. Khi Triệu Hạo nhìn thấy Niệm Thất, với tính khí nóng nảy của cậu ta, cậu ta có thể sẽ sử dụng nắm đấm. Nhưng Niệm Thất là một người đàn ông đang có vết thương trên người, trên thanh đao còn có máu có lẽ anh ta sẽ gặp khó khăn.

Trong tưởng tượng của Nguyễn Khanh, khi về đến nhà, cô có lẽ sẽ nhìn thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm tím vì đánh nhau. Tuy nhiên, khi cô vội vàng chạy về nhà, những gì cô thấy là Niệm Thất đang ngồi trên ghế sô pha ăn khoai tây chiên và chăm chú xem TV. Thấy cô trở về, anh ta đứng dậy nói: "Trở về rồi à?" Giọng điệu rất bình thản, lãnh đạm.

Anh ta vẫn mặc bộ quần áo ở nhà. Đúng là Nguyễn Khanh mua quần áo này, nhưng thực ra là mua cho Triệu Hạo. Triệu Hạo là người yêu của Nguyễn Khanh, con chó sói nhỏ mà cô nuôi trong hai năm. Người hôm qua bị cô bắt gian trên giường, cãi nhau một trận rồi đuổi ra khỏi nhà.

“Triệu Hạo không có làm gì anh chứ?” Nguyễn Khanh vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi. Nhìn từ trên xuống dưới, cánh tay của Niệm Thất vẫn còn quấn băng gạc, nhưng là hôm qua đã được băng bó ở bệnh viện, đó là vết thương mà anh ta mang theo khi xuyên qua. Ngoài ra, khuôn mặt của anh ta vẫn sạch sẽ, không có vết thương mới, không có vết bầm tím hay sưng trên mặt. Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh thấy không Triệu Hạo, liền hỏi: "Triệu Hạo đâu? Quay về rồi sao?"

“Bên trong.” Niệm Thất chỉ vào phòng làm việc.

Nguyễn Khanh: "?"

Nguyễn Khanh đẩy cửa phòng làm việc ra. Triệu Hạo bị trói vào ghế máy tính nhìn thấy Nguyễn Khanh, hai mắt cơ hồ lồi ra, điên cuồng lắc lắc thân thể: "Không không không!" "Không không không không không!" "Không không không không không không không không không không không không! !"

Tại sao lại "ưmmmmmmmmmmmm", bởi vì cậu ta cũng bị bịt miệng. không thể nghe cậu ta nói gì, nhưng nhất định là mắng người. Nguyễn Khanh yên lặng đóng cửa phòng làm việc, bình tĩnh hỏi Niệm Thất: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Niệm Thất lộ ra nụ cười lễ độ: "Hắn tự mình mở cửa đi vào, vừa vào liền đánh người, tôi chế phục hắn, hỏi tên của hắn, thì ra chính là Triệu Hạo."

Niệm Thất đăng ký danh tính của Triệu Hạo tại phòng cấp cứu đêm qua, lúc đó Nguyễn Khanh đã nói với anh ta rằng cậu ta chỉ là "một người bạn". Nhưng Triệu Hạo lại hét lên "mặc quần áo của tôi", rồi nghĩ đến Nguyễn Khanh nói "Người yêu", Niệm Thất chợt nhận ra. Lúc đầu, anh ta nghĩ cô là một góa phụ, nhưng sau đó khi cô nói cô chưa kết hôn, Niệm Thất hơi bối rối, nhưng giờ anh ta đã hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra "người yêu cũ" không phải là người chồng quá cố mà là tình cũ.

"Chỉ là tôi cảm thấy tôi cùng các cô có rất nhiều điểm khác biệt, nếu trực tiếp nói chuyện cùng cậu ta, chỉ sợ có một số việc không giải thích được rõ ràng nên đầu tiên tôi đã khống chế cậu ta, sau đó tôi gọi cho cô bằng thứ được gọi là điện thoại”.

Nguyễn Khanh ủ rũ khen hắn: "Anh làm rất tốt." "Ừm..." Cô dùng ngón cái chỉ vào phòng làm việc, "Tôi đi nói chuyện với cậu ta một chút, anh trước..."

Niệm Thất rất khéo léo: "Tôi đi ra ngoài xem phong cảnh."

Cái gọi là "bên ngoài" là ban công. Vì vậy, Niệm Thất thật sự ra ban công khoanh tay ngắm cảnh. Nguyễn Khanh bước vào phòng làm việc "cạch" một tiếng đóng cửa lại. Nguyễn Khánh móc quần áo nhét trong miệng Triệu Hạo ra, lập tức trong phòng vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Triệu Hạo. Chẳng mấy chốc, cuộc chửi thề biến thành cuộc cãi vã giữa hai người. Có lẽ họ cho rằng cánh cửa đã đóng lại và Niệm Thất ở ngoài ban công, sẽ không thể nghe thấy, hoặc ít nhất là không nghe rõ. Nhưng kỳ thực, với hai giọng nói cao vυ"t và thính giác nhạy của Niệm Thất, anh ta có thể nghe rõ ràng. Chẳng hạn như "Sao cô dám nói tôi “cắm sừng”! Tôi vừa rời đi thì cô đưa nhân tình đến ở, nếu không sớm thông đồng làm sao mọi chuyện có thể liền mạch như vậy!", v.v.

Mặc dù anh ta không biết "cắm sừng" nghĩa là gì, nhưng thật kỳ diệu, Niệm Thất cơ bản đã hiểu cuộc cãi vã này. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nguyễn Khanh tức giận lao ra ngoài, lao ra ban công, tóm lấy Niệm Thất và kéo anh ta vào phòng khách! Triệu Hạo cũng đuổi theo ra khỏi phòng làm việc, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Còn dám chối cãi?"

Nguyễn Khanh cười lạnh một tiếng: " Tại sao tôi phải phản bác?" “Nếu cậu khăng khăng nói tôi có quan hệ với anh ta, thì tôi sẽ thừa nhận!” Cô ôm cánh tay của Niệm Thất, áp người vào người anh ta, lớn tiếng nói: “Vậy cậu xem, hiện tại tôi đã có bạn trai mới, anh ta cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, cậu cũng rất giỏi võ mà làm sao có thể bị người ta trói như gà vậy?"

Niệm Thất có lông mày rõ ràng và đôi mắt trong veo, trên người toát lên vẻ nam tính, tứ chi dài và thân hình cao lớn, ngoại trừ mái tóc hơi dị ... Thực tế, khi kết hợp với thời trang hiện đại lại mang một cảm giác một phong cách thời trang khác biệt.

Rất tốt! có thể mượn anh ta làm công cụ thuận lợi cho việc cãi nhau với bạn trai cũ!

Nguyễn Khanh đã tốt bụng tiếp nhận và giúp đỡ Niệm Thất và trong tình huống trước mắt này ... Niệm Thất không có bất kỳ phản kháng nào, lặng lẽ làm công cụ cho Nguyễn Khanh. Triệu Hạo tức giận nhảy dựng lên: "Cô đúng là một bà già háo sắc! Cô chỉ tìm người có dáng người đẹp và giỏi võ!"

Lời nói tuy không vừa tai nhưng lại là sự thật. Khi Triệu Hạo nói cậu ta biết võ , đó là điểm cộng cho một người có đầu óc đơn giản và tư tưởng ấu trĩ này.

"Đúng đúng đúng, cậu đã biết tôi thích kiểu này." Nguyễn Khanh nói: "Hiện tại tôi đã tìm được người mới, cậu lập tức cút ra khỏi nhà của tôi!"

Nguyễn Khanh và Triệu Hạo chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ. Hai người chệnh lệnh về tuổi tác nhiều như vậy, có quá nhiều sự khác biệt trong suy nghĩ và kinh nghiệm. Cô nói trời nam cậu ta nói đất bắc, cô theo dõi tin tức xã hội cậu ta thì không thích, căn bản không thể nói chuyện. Hai người ở cùng một chỗ chính là để đặt được nhu cầu của mỗi bên.

Nhưng mà, nếu ăn của cô, dùng của cô, tiêu sài của cô, không nói đến tình cảm, nhất định phải thủ thân cho cô! Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được thì còn nói cái gì nữa.

"Làm sao vậy? Còn không đi, hay là muốn quay lại với tôi?" Nguyễn Khanh cười mỉa mai.