Chương 9.2

Kém xa so với người đàn ông trước mắt này. Nguyễn Khanh rũ mắt xuống: "Anh không có người thân cũng sao? " “Không có”. Niệm Thất nói "Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi vẫn chưa có thành thân."

" Vị hôn thê? Người yêu? Hồng nhan tri kỷ đâu? Nguyễn Khanh hỏi. "Không có. " Niệm Thất nói," chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, không kéo dài lâu đâu. "

Nguyễn Khanh: "Này. "

Được, Anh ta là một người đàn ông trường thành.

Lau xong lưng, Nguyễn Khanh ném khăn tắm cho anh ta: "Phía trước tự làm. Quần áo bẩn vứt vào giỏ giặt, đúng rồi, chính là cái giỏ nhựa kia. " À, cánh cửa này có thể khóa được. Lúc nãy tôi quên nói với anh." Lúc trước Nguyễn Khanh sống chung với chó sói nhỏ, chỉ có hai người bọn họ, không có cần khóa cửa phòng vệ sinh, nhất thời quên mất.

Niệm Thất khóa cửa, Nguyễn Khanh đi ra ngoài. Cô trở về phòng cũng thay quần áo mặc ở nhà, ngồi trên giường sofa chờ Niệm Thất đi ra.

Một lát sau, trong phòng vệ sinh Niệm Thất gọi cô: "Cô Nguyễn? " Nguyễn Khanh chạy đến cửa phòng phòng tắm: "Làm sao vậy? "

Niệm Thất hỏi: "Quần áo như thế này à?"

Nguyễn Khanh lập tức hiểu ra, vui vẻ: "Đúng, chính là như vậy, quần áo ngắn tay. Anh không thấy có người mặc nó trong bệnh viện sao? Không còn âm thanh nào từ phòng tắm nữa, nhưng cánh cửa mở ra. Chân dài thế, Còn thẳng... và đẹp!

Chất vải của bộ đồ mặc ở nhà siêu mềm mại, ôm sát với cơ thể, ngực cánh tay và cơ bắp hiện ra rõ nét.

Tóm lại nó rất đẹp!

Niệm Thất có chút không thoải mái lắm. Quần áo mặc ở nhà này quá ít vải, thậm chí không bằng áσ ɭóŧ. Trước kia anh ta cũng từng đến Bách Di Chi Địa, mặc một chiếc áo ghi lê nhỏ để trần hai tay, lộ ra ngực và eo, cũng không có cảm thấy khó chịu. Nhưng là vì thuận tiện cho việc cải trang, mà trước mắt anh ta đang ở cùng một cô gái trong căn nhà nhỏ.

"Ngại ngùng sao?? Nguyễn Khanh hỏi.

"Có một chút. Chất liệu vải này thật sự thoải mái. " Niệm Thất kéo áo thun mềm mại ôm sát người, "Bây giờ mọi người đều mặc như vậy sao? Giống như người di tộc*. "

Người di tộc: ( người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)

“Đại nhân, thời đại đã thay đổi. "Nguyễn Khanh có chút trêu chọc nói, "Một ngàn năm rồi, trái đất đang nóng lên, nhiệt độ mùa hè so với các anh khi đó cao hơn nhiều, quần áo thời đại của các anh mặc bây giờ không mặc nổi vào mùa hè đâu, sẽ say nắng chết người. "

“ Bây giờ tất cả mọi người mặc như vậy, để lộ chân và cánh tay là bình thường. Các cô gái thậm chí còn lộ nhiều hơn, chờ lát nữa tôi sẽ đưa anh ra đường xem anh sẽ biết. "

Sắc mặt của Niệm Thất trở nên quái dị.

Nguyễn Khanh: "... sao vậy? "

Niệm Thất hỏi: " Tôi không phải là người thân cũng không phải họ hàng, vì sao lại gọi tôi là "Đại nhân"? "

Nguyễn Khanh ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, thời đại của Niệm Thất tương đương với nhà Tống, thời kỳ đó "Đại nhân" có nghĩa là "Cha".

Không phải! Cô biết rõ, nhưng cô đã quen gọi các quan chức là "Đại nhân" như trong phim truyền hình. Nguyễn Khanh xoa xoa thái dương, nói dối: "Ngôn ngữ thay đổi, ý nghĩa cũng thay đổi. "

Đương nhiên Niệm Thất chỉ có thể "oh" một tiếng: "Hóa ra là như vậy."

Nguyễn Khanh chỉ vào giường sofa: "Anh ngủ đây trước đi, cứ như vậy đi, chờ hai ngày nữa tôi sẽ xem nên làm thế nào. "

Vừa rồi rõ ràng vẫn là chỗ ngồi, hiện tại đã biến thành nằm. Niệm Thất cảm thấy cũng thú vị, một ngàn năm sau có rất nhiều thứ mới mẻ.

Anh ta nói, " Đã quấy rầy."

Nguyễn Khanh:” Lại dùng từ cổ rồi "

Niệm Thất hỏi ngược lại: "Vậy tôi nên nói như thế nào?

Nguyễn Khanh nói: " Trong tình huống này, có thể trực tiếp nói cảm ơn, cũng có thể nói " Làm phiền cô". "

Niệm Thất đã học được.

Nguyễn Khanh bảo Niệm Thất đi ngủ trước: "Tôi tắt đèn ha. "

Đèn phòng khách tắt, Nguyễn Khanh không có trở về phòng, vừa rồi Niệm Thất chiếm phòng tắm, cô còn chưa tắm rửa. Cô đi vào phòng tắm.

Niệm Thất có thể nghe thấy âm thanh từ phòng tắm trong phòng khách tối tăm. Đây cũng không phải là cửa phòng tắm cách âm không tốt, mà là thính giác của Niệm Thất tốt hơn người bình thường, thanh âm nước hơi lớn, cô không chỉ rửa mặt đánh răng, còn tắm rửa. Nguyễn Khanh quả thật tắm rất nhanh, sau khi đi ra mơ hồ nhìn thấy Niệm Thất đã nằm xuống.

Cô hỏi, "Anh có ổn không?" Giường có cứng không? "

Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Niệm Thất: "Rất mềm. " Vậy thì tốt. Ngủ đi”. Nguyễn Khanh nói, "Có chuyện gì ngày mai nói sau, đừng suy nghĩ nhiều. "

Trong bóng tối, giọng nói của Niệm Thất vang lên: "... Được rồi. " Nguyễn Khanh đi ngang qua, trở về phòng của mình. Ánh sáng chiếu sáng một nửa hành lang một lúc rồi rồi lại biến mất khi cánh cửa đóng lại. Phòng khách khôi phục lại bóng tối, Niệm Thất nghe thấy tiếng khóa cửa. Con đường cô đi qua trong không khí để lại một mùi thơm. Niệm Thất không biết rằng đó là mùi sữa tắm, chỉ cảm thấy rất thơm.