Chương 8.1

Niệm Thất hỏi: "Với những gì cô Nguyễn biết về "xuyên không", vậy tôi có thể trở về thế giới ban đầu không?"

" Làm sao tôi biết được. Nguyễn Khanh nói, "Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cùng có duyên gặp được anh. Loại chuyện siêu nhiên này, khoa học cũng không có cách nào giải thích, " Cô dừng một chút, giọng nói thấp xuống: "Nhưng mà loại chuyện này, cả đời có lẽ một lần cũng không gặp phải..."

Sự kiện xác suất nhỏ này, gặp phải một lần đều là kỳ tích. Không có khả năng có vé khứ hồi. Niệm Thất hiểu ý cô. Anh ta trầm mặc một lát, bỗng nhiên thở ra một hơi: "Vậy cũng tốt, nếu không về được thì cũng không về được. "

Nguyễn Khanh: "..."

Đây là dùng loại văn học nào vậy? Nguyễn Khanh nhịn không được nói: "Vậy anh không có người thân bên kia..."

"Không có người thân. "Niệm Thất nói, "Tôi một thân, một mìnhcũng không có lý do gì, đi đâu cũng giống nhau chỉ là kiếm sống. Anh ta nói xong, vẻ mặt chợt cứng ngắt.

Nguyễn Khanh cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy? "

Không có việc gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, " Niệm Thất buồn bực nói, "Nửa đời tích góp tiền của đều ở hết bên kia mang theo được..." Anh ta đã sớm nghĩ kỹ, chờ tương lai có thể dùng chậu vàng để rửa tay thì sẽ tìm một đại thành phồn hoa, mua một ngôi nhà, thuê một ít nô tỳ, cưới vợ sinh con, sống sung sướиɠ rồi nghĩ hưu yên bình. Vàng bạc, châu báu, tích góp của cải cả nửa đời người, đều là lấy mạng đổi. Bây giờ tất cả đã biến mất. Nửa đời trước làm một công vô ích, sao có thể không tiếc chứ.

"Anh còn trẻ, xã hội bên chúng tôi, chỉ cần làm việc siêng năng, chăm chỉ thì nhất định có báo đáp, có thể kiếm được nhiều tiền”. Nguyễn Khanh an ủi hắn, lại hỏi, "Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi? " Nhìn rất trẻ.

Lúc ở bệnh viện, trong lòng Nguyễn Khanh tất cả đều nghĩ đến chuyện xuyên không, kỳ thật không chú ý đến ngoại hình của anh ta. Hiện tại đang bình an ở trong ngôi nhà của mình, cô nhìn kỹ, chàng trai trước mặt này có đôi lông mày như điêu khắc, một đôi mắt đẹp và sống mũi cao ngất. Nhất là đôi lông mày và đôi mắt của anh ta toát lên khí chất của một anh hùng. Đây là điều Nguyễn Khanh thích, hiện tại quá nhiều chàng trai rất điệu đà, không phù hợp với thẩm mỹ của Nguyễn Khanh. Vì điều này, cô đã đặc biệt tìm một nam sinh thể thao.

"Thật hổ thẹn, lãng phí rất nhiều thời gian, đã là đến tuổi làm cha làm ông rồi" Niệm Thất nói, "Vừa đúng tên của tôi luôn, năm nay tôi hai mươi có bảy tuổi. "

Nguyễn Khanh: "..."

Có biết nói tiếng người không? Hai mươi bảy tuổi thì làm sao để làm ông chứ!

Thật muốn đánh người! Cô bằng tuổi Niệm Thất! Nhưng nghĩ lại thời cổ đại mười lăm mười sáu kết hôn sinh con, nhìn lại Khang Hi mười lăm tuổi đã có phi tử chưa tới mười ba tuổi sinh cho hắn con trai, cổ đại chích xác là đến ba mươi tuổi đã có thể làm ông bà nội rồi. Nguyễn Khanh hít sâu một hơi: "Sau này đừng nói như vậy, đắc tội với người khác, người thời đại chúng tôi không thích nói mình già, tất cả mọi người đều thích nói mình còn trẻ. Tuổi của tôi cũng bằng anh, tôi còn nghĩ mình là một cô bé. "

Nói xong, lại nhìn thấy tầm mắt của Niệm Thất thoáng nhướng lên, nhìn về phía đỉnh đầu cô. Nguyễn Khanh giật mình, sờ sờ tóc nhỏ sau đầu mình. Dù sao cũng là người đã đọc mấy trăm ngàn cuốn tiểu thuyết cổ đại nên cô rất hiểu, cô chợt nhận ra, tức giận nói: "Đây không phải là đầu của phụ nữ! Cái này gọi là đầu bóng! Chúng tôi ở đây dều rất thoải mái muốn làm bất kỳ kiểu tóc nào, dù kết hôn hay chưa lập gia đình họ cũng không phân biệt kiểu tóc! "

“ Chưa lập gia đình! Cô vỗ ghế sofa và nhấn mạnh, "Tôi vẫn chưa kết hôn!" "

Niệm Thất ho khan một tiếng, xin lỗi: "Mạo phạm"

Kỳ thật Niệm Thất có chút ngạc nhiên, vì anh ta nghĩ Nguyễn Khanh nhỏ hơn anh ta ít nhất bốn năm tuổi. Cô trông không giống như một người cùng tuổi với anh ta.

Thái độ người ta tốt như vậy, Nguyễn Khanh ngược lại có chút xấu hổ. Dù sao văn hóa cổ đại và hiện đại có sự khác biệt, cô vẫn có chút phản ứng thái quá: "Tóm lại, thời đại hiện tại, cùng thời đại của anh có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Không chỉ về mặt kỹ thuật, mà còn về mặt đạo lý, sau này anh phải dần thích nghi,"

Niệm Thất gật đầu, lại hỏi: "Đối với "sau này", cô Nguyễn có đề nghị gì không? "

"Đề nghị... Coi như là có đi. "Nguyễn Khanh nói, "Vấn đề lớn nhất của anh bây giờ chính là không có thân phận, nhưng cái này quá khó, tối nay trong đầu tôi cũng rối rắm, còn chưa nghĩ ra. Hiện tại chứng minh thư thế hệ thứ hai có chip, cũng không giống như thế hệ trước có thể làm giả. Không có chứng minh thư, thật sự là khó di chuyển, không thể đi tàu hay máy bay, không có cách nào mở tài khoản ngân hàng, không dùng được thanh toán điện tử..."

"Nếu hiện tại không giải quyết được. " Niệm Thất nói, "Cứ để vậy đi, không cần vội vàng."

Nguyễn Khanh bội phục anh ta: "Anh thật là bình tĩnh. "

Có phải người cổ đại rất mạnh mẽ về mặt tinh thần? Hay chỉ có anh ta? Cô liếc nhìn thanh đao đặt trên bàn trà một cái, quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Chuyện thân phận từ từ nghĩ cách, một chuyện khác tôi phải nghiêm túc cảnh cáo anh. "

Niệm Thất hơi thẳng lưng.

"Cái kia, " Nguyễn Khanh chỉ một cái thanh đao trên bàn trà, "Tôi tạm thời sẽ không trả lại cho anh. Tôi không hỏi anh đang làm gì trước đây, hay anh đã làm bất cứ điều gì. Anh xuyên không một ngàn năm đến đây, đến một thế giới hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu. Chuyện trước kia đều cho là quá khứ. Nhưng nơi anh đang ở bây giờ là một xã hội pháp quyền. Tài năng và năng lực của cảnh sát ở đây vượt quá trí tưởng tượng của anh, nhân phẩm và pháp luật cũng không thể bị chà đạp", Nguyễn Khanh nghiêm túc nói. " Một ngàn năm trước, anh có thể cầm theo một thanh đao ra đường nhưng bây giờ thì không được. Một ngàn năm trước, anh gặp phải tên cướp ở vùng hoang vu hẻo lánh có thể vung đao gϊếŧ người, hiện tại anh chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát. Nói tóm lại, bây giờ anh đã đến thế giới một ngàn năm sau, muốn sống sót tốt, phải nhớ bốn chữ ..." Nguyễn Khanh vươn ra một tay,từng ngón, từng ngón: "Tuân, Thủ, Luật, Pháp!” cô nhìn thẳng vào Niệm Thất.