Chương 5.2

Khi xe bắt đầu chạy, Nguyễn Khanh và Niệm Thất ngừng nói chuyện. Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ trên đường lộ, những tòa nhà cao tầng, những con đường xa lạ, một vài xe ô tô bốn bánh chạy song song với xe Nguyễn Khanh, một số người đang đạp trên những chiếc xe hai bánh kỳ lạ. Tốc độ đó chậm hơn nhiều so với bốn bánh xe, nhưng nó có thể thấy rõ cách di chuyển về phía trước với sự trợ giúp của sức người. Không giống như loại phương tiện bốn bánh này, hoàn toàn không thể hiểu nó dựa vào cái gì để đi. Có biết bao điều khó tin, chưa từng thấy. Nhưng những điều này thực ra không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao anh ta lại ở đây, và anh ta nên làm gì tiếp theo? Chiếc xe đột ngột dừng lại ở một ngã tư vắng vẻ. Không có xe hoặc người xung quanh. Niệm Thất nhìn Nguyễn Khanh một cách ngạc nhiên. Nguyễn Khanh chỉ vào đèn giao thông: "Đó là đèn giao thông, chúng tôi gọi nó là đèn xanh, đẻn đỏ. Mỗi chiếc xe đều nhìn thẳng vào cột phía trước kia, màu đỏ là dừng lại, màu xanh lá cây là đi, màu vàng để cho mọi người biết màu đỏ và màu xanh lá cây đó sắp chuyển đổi. Anh thấy không, đèn ngay trước mặt chúng ta hiện là màu đỏ, tôi không thể tiếp tục đi tiếp, tôi phải dừng lại ở đây và đợi nó chuyển sang màu xanh." Cô lại chỉ vào đèn giao thông hai bên: "Hiện tại hai bên đường đã có đèn xanh, xe của bọn họ có thể đi tiếp, chúng ta không thể đi ngược chiều."

Niệm Thất không hiểu: "Nhưng bây giờ xung quanh không có ai, ngoại trừ chúng ta cũng không có chiếc xe nào khác, tại sao chúng ta không thể đi?"

"Có hai nguyên nhân." Nguyễn Khanh nói, "Một là anh nghĩ rằng không có xe và không có ai, nhưng trên thực tế, một số chiếc xe chạy rất nhanh, bình thường lúc anh nhìn thấy thì không có xe nào. Khi anh vượt đèn đỏ, xe chạy nhanh, sẽ gây tai nạn. Một nguyên nhân khác nữa là vượt đèn đỏ anh sẽ bị cảnh sát bắt.”

Cảm thấy việc “trừ điểm” và “phạt tiền” Niệm Thất có thể không dễ hiểu, Nguyễn Khanh cố gắng sử dụng một cách diễn đạt mà anh ta có thể hiểu được.

Niệm Thất kinh ngạc: "Cán bộ... cảnh sát còn để ý chuyện này sao?" “Vâng.” Nguyễn Khanh nói: “Cảnh sát có hai loại, xử lý gϊếŧ người đốt phá trộm cắp gọi là hình cảnh sát, xử lý lái xe trên đường gọi là cảnh sát giao thông.”

Niệm Thất thầm nghĩ, các quan chức ở đây không có việc gì để làm, và họ phải quan tâm đến việc lái xe trên đường của người khác. Có bao nhiêu quan chức và quan sai trong một thành phố? Sẽ rất bận rộn sao?

Nguyễn Khanh nhìn ngã tư vắng vẻ, biết anh ta hiện tại nghe không hiểu, nói: "Hiện tại đã muộn, ngày mai nhìn xe trên đường sẽ hiểu." Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Nguyễn Khanh bắt đầu đi. "Tôi không có ý dài dòng." Cô vừa lái xe vừa nói, "Chủ yếu là ở đây chúng tôi có rất nhiều quy tắc mà anh không quen thuộc, người bình thường vi phạm quy tắc sẽ tùy mức xử lý. Cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng hiện tại anh đang ở trong tình huống đặc biệt, khi tất cả những chuyện này đều cần xử lý, cảnh sát sẽ xem căn cước công dân trước." Niệm Thất vốn định nhìn cảnh tượng bên ngoài xe, nghe vậy lại quay đầu nhìn gò má Nguyễn Khanh. “Đã biết.” Ngữ khí của anh ta rất ôn hòa, “Cám ơn.”

Dọc đường không nói chuyện, ban đêm không kẹt xe, đèn đường lần lượt lùi về phía sau. Niệm Thất nhìn chiếc xe không có bò, ngựa và la này phóng nhanh qua con đường rộng, đi qua cây cầu cao và dài, cuối cùng đi vào một sân đầy nhà cao tầng, đi vào từ lối vào trên mặt đất, lái xe xuống phía dưới và đi vào lòng đất.

“Nhà để xe dưới hầm” Nguyễn Khanh giải thích. Niệm Thất không nói gì, thò đầu nhìn nóc nhà để xe dưới tầng hầm và những hàng xe. Sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe của chính mình, Nguyễn Khanh tắt máy: "Đến rồi." Cô xuống xe muốn mở cửa cho Niệm Thất, nhưng Niệm Thất đã mở cửa bước xuống xe và biết cách đóng cửa lại. Nguyễn Khanh dừng lại, đi vòng ra sau xe mở cốp xe. Nắp cốp xe che tầm nhìn của Niệm Thất. Khi Nguyễn Khanh khóa nắp cốp lại, Niệm Thất nhìn thấy cô đang cầm một vật dài. Mặc dù thứ đó được bọc trong lớp khăn, nhưng Niệm Thất có thể nhìn thoáng qua phần cán lộ ra ngoài đó là thanh đao của anh ta. Nguyễn Khanh nhìn anh ta một cái, cũng không có ý định trả đao cho anh ta: "Đi theo tôi." Đưa anh ta đến tận thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, Niệm Thất không đi theo mà đứng bên ngoài, nhìn căn phòng nhỏ kỳ lạ thậm chí không có cửa sổ này. Thật kỳ lạ, anh ta chưa bao giờ thấy một "căn phòng" như thế này. Nếu có mai phục hay cạm bẫy thì không có cách nào trốn thoát. Nguyễn Khanh quay đầu nhìn anh ta, rồi lại nhìn thang máy, cô sực tỉnh, vươn tay giải thích: “Đây là một lối đi thẳng đứng giống như ống khói được xây dựng trong một tòa nhà rất cao. Còn thang máy thực ra nó giống như một đường hầm bằng sắt. Chiếc hộp được treo bằng một sợi dây, khi mọi người vào có thể điều khiển nó và dùng lực cơ học để kéo lên hoặc kéo xuống. Tôi sống ở tầng 16. Đứng trong này chúng ta sẽ trực tiếp đi lên, nếu không mỗi ngày tôi đi lên xuống 16 tầng sẽ mệt chết."

Một số việc chỉ cần được giải thích rõ ràng và hợp lý. Trên đường đi, Niệm Thất nhìn thấy nhiều tòa nhà cao không thể tưởng tượng nổi, và theo mô tả của Nguyễn Khanh về thang máy nghe rất có lý. Cuối cùng anh ta cũng bước vào thang máy. Nguyễn Khanh chỉ vào nút thang máy nói với anh ta: "Một nút tương ứng với một tầng, tôi ở tầng 16, sau khi nhấn số 16, cửa sẽ tự động đóng lại." Cô bấm nút cho anh xem. Vì đã giải thích rõ ràng nên Niệm Thất không có gì thay đổi. Nhưng khéo mắt Nguyễn Khanh lại mơ hồ cảm giác anh ta đang nín thở, trong cơ thể anh ta có một nguồn sức mạnh. Mặc dù biểu hiện của một người có thể được ngụy trang, nhưng không thể che giấu cảm giác sẵn sàng chiến đấu của anh ta.

Sự cảnh giác vẫn còn khá lớn. Rốt cuộc, anh ta đang mặc y phục dạ hành, che mặt và mang theo một thanh đao đẫm máu. Nguyễn Khanh lại ôm chặt thanh đao. Ngay khi thang máy bắt đầu di chuyển, Niệm Thất biết Nguyễn Khanh đã không nói dối anh ta. Mặc dù không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng anh ta có cảm giác nó đang đi lên, đang tăng nhanh. Ví trí nút thang máy trên bức tường không ngừng thay đổi phát ra ánh sáng, rất nhanh đã trở nên sáng trên nút số "16" mà Nguyễn Khanh nhấn. Với một tiếng ding, cánh cửa mở ra. Niệm Thất thở ra một hơi dài. Phương tiện máy móc này thật là lợi hại!