Chương 8

Kết hôn là tìm một người biết thấu hiểu và yêu thương chính mình, chứ không phải đối mặt với người mà trưởng bối giục kết hôn.

Như vậy còn giá trị hơn.

"Lâm Lan, Lâm Lan, đính hôn vào ngày 6 tháng 6 thì sao? Mấy ngày trước ta đã hỏi lão Lưu trưởng thôn, ông ta nói hôm đấy ngày tốt." Mẹ Lâm mặt mày rạng rỡ, kết hôn sớm một chút, nói không chừng còn được thêm ít lễ hỏi.

Cô còn chưa quyết định có muốn kết hôn hay không đâu, sao đã chọn ngày lành rồi? Lâm Lan than thở trong lòng.

“Ân, như vậy không thể đâu?” Lâm Lan nhìn Tần Chí Dương mỉm cười.

“Đứa nhỏ này, sao có thể ăn nói kỳ quái như vậy?” Lâm Lan nghe thấy gần đó có người xì xào.

Tần Chí Dương cảm thấy buồn cười khi nhìn Lâm Lan muốn phản bác nhưng lại không nói được gì , trong mắt hắn lóe lên một tia sáng nhỏ.

Sau bữa tối, Lâm Lan bị cả nhà yêu cầu tiễn Tần Chí Dương về.

Có cái gì mà phải đưa, khu nhà thanh niên trí thức và Lâm gia chỉ cần chục phút đi bộ là đến.

“Lâm Lan, tôi thật sự muốn cùng em xây dựng một cái gia đình chỉ thuộc về chúng ta.” Tần Chí Dương dừng lại nói.

"Tôi biết em thấy tôi không thể gánh vác được trách nhiệm làm chồng, không muốn lấy tôi, nhưng tôi sẽ nỗ lực, cố gắng cho em có một cuộc sống tốt đẹp hơn." Tần Chí Dương có vẻ hơi ngượng sau khi nói xong, vẫn luôn không có nhìn Lâm Lan.

Lâm Lan cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tần Chí Dương, cô quay đầu lại nhìn anh, phát hiện hai lỗ tai anh đã đỏ bừng lên. Lâm Lan đột nhiên cảm thấy nam phụ này có chút đáng yêu.



Tần Chí Dương cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Lâm Lan, cả người có chút mất mát, đôi mắt sáng ảm đạm đi không ít.

“Ừm, tôi tin anh.” Lâm Lan đột ngột nói sau vài phút im lặng.

Lâm Lan quyết định kết hôn với Tần Chí Dương. Có thể có được một nam nhân như vậy, nghĩ thế nào đi nữa thì cô cũng là người được lời. Hơn nữa, kiếp trước chính mình làm hoa mẫu đơn đã 24 năm, có lẽ ông trời không thể nhìn được nữa nên cố tình bù đắp cho cô một nam nhân có chất lượng cao như vậy.

Cô đã bắt được nam nhân mà nữ chính không láy được, Lâm Lan ngươi giỏi quá!

“Về đi, con gái về muộn quá sẽ không an toàn đâu.” Hai người cùng nhau đi xuống con đường nhỏ một lúc, Tần Chí Dương liền mở miệng.

“Được rồi, anh trở về chú ý an toàn.” Lâm Lan chưa từng yêu đương, lúc này cô chỉ có thể tìm chuyện khác để.

"Cái này tặng em, hôm nay tôi đến thị trấn chọn cho em, nhân viên bán hàng nói rất nhiều cô gái đều thích, em thử xem có hiệu quả không." Vừa nói xong, Tần Chí Dương lấy ra một hộp kem bảo vệ da từ túi của mình.

Lâm Lan nhận lấy từ tay Tần Chí Dương, trên chiếc hộp nhỏ vẫn còn sót lại một chút hơi ấm nhàn nhạt.

“Cảm ơn anh, tôi rất thích.” Lâm Lan vui vẻ đáp. Đây là lần đầu tiên Lâm Lan nhận được món quà từ người khác phái, một hộp chăm sóc da rất thông thường ở thế kỷ 21, nhưng lại rất quý giá ở những năm 1970.

"Về rồi à, đến đây xem chút, đây là đồ vật thanh niên trí thức Tần đưa tới. Bảo hắn lần sau tới đừng mua nhiều như vậy, đều là người một nhà cả. Nhìn xem còn có cả thịt cùng kẹo sữa đại bạch thỏ, nhìn thế nào cũng biết hắn không biết sinh hoạt, sau khi kết hôn ngươi nhất định phải quản lý tiền bạc, đừng để hắn tiêu xài hoang phí. ” Sau khi Lâm Lan trở về, mẹ Lâm kéo cô vào phòng nói nhỏ.

"Mẹ, đây là tiền của người ta, muốn tiêu thế nào thì tiêu. Con làm sao quản được" Lâm Lan cảm thấy việc quản lý tiền bạc có chút phiền phức, cô chỉ muốn trở thành con cá mặn sau khi kết hôn, còn về tài chính của người khác cô không muốn nhọc lòng, thôi bỏ đi.

(hết chương)