Chương 6

“Em thấy tôi khó coi sao?” Tần Chí Dương khó hiểu, tại sao Lâm Lan lại không muốn cưới hắn, trước kia rõ ràng cô rất thích hắn. Mỗi khi hắn xuất hiện trên cánh đồng, cô ấy sẽ nhìn trộm hắn rồi đỏ mặt.

“Không có, anh rất đẹp.” Cái gì đã làm hắn ảo giác như vậy, trong đời cô chưa từng thấy có ai đẹp hơn hắn, đây có phải là Versailles* cao cấp không? Lâm Lan thầm than.

* Bạn có thể đã quen thuộc với từ 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Thêm vào đây là 文学 (wénxué) có nghĩa là văn học nhưng không có tiếng lóng này không nói về văn học Versaille. Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướиɠ”.

“Vậy là em ghét bỏ tôi không có tiền, còn sợ tôi không nuôi nổi em sao?” Tần Chí Dương khó hiểu.

"Không phải vì lý do này, anh có thể sống tốt, không đúng, tôi làm sao biết anh có thể sống tốt?"

"Bởi vì tôi biết chữ sao? Em xem thường người có văn hóa?"

“Ai lại không thích người có văn hóa chứ.” Lâm Lan nhìn người đàn ông trước mặt thực sự khó hiểu. Thật là làm lLâm Lan mở rộng tầm mắt, cái giống loài thẳng nam này.

"Tôi không có coi thường anh, tôi chỉ cảm thấy không xứng với anh. Tôi không biết chữ, anh lại là sinh viên đại học; tôi chỉ là cô gái quê mùa, còn anh là người cao soái trong thành; tôi ngu dốt thô tục, nhưng anh tốt bụng chính nghĩa. Tôi giống như con cóc ghẻ, còn anh là thiên nga trắng, tôi đây chính là ‘cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga’*." Lâm Lan thực sự đem chính mình hạ thấp, sợ bị được Tần Chí Dương coi trọng.

* Giải thích: Ví với người không tự biết mình, lòng luôn muốn có được cái mà mình không thể với tới.

"Em không xấu, là chính tôi không có tốt đẹp như em hình dung. Tôi không phải thiên nga, em cũng không phải là cóc ghẻ."

"Em là lo lắng chuyện này sao, tôi sẽ không ghét bỏ em đâu, cứ yên tâm ở nhà chờ, tôi sẽ tới cưới em. Tôi nói muốn kết hôn với em, chính là sẽ không hối hận. Còn có tôi chưa học xong đại học, liền xuống nông thôn rồi, hiện tại chỉ có thể coi là bỏ học.” Tần Chí Dương vẻ mặt chân thành nói.

Đây là phải trọng điểm sao? Lâm Lan có chút suy sụp.



Bởi vì cô mất tập trung, mưa đêm hôm trước còn chưa chảy hết, đường nông thôn lại là đường đất, Lâm Lan không cẩn thận giẫm phải một vũng nước nhỏ, trượt chân, xoay người sang một bên.

Tần Chí Dương vẫn luôn quan sát Lâm Lan dưới mắt mình, phát hiện biểu cảm của Lâm Lan rất sinh động thú vị. Trong chốc lát mặt mày hớn hở, một hồi lại rối rắm đến không được, Tần Chí Dương rất muốn biết trong đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì.

Đột nhiên nhìn thấy Lâm Lan không đứng vững sắp té xuống, Tần Chí Dương Dương muốn đỡ lấy cô, lập tức xoay người vươn tay ra. Lâm Lan vừa kịp rơi vào vòng l*иg ngực của Tần Chí Dương.

Tần Chí Dương cảm giác trong l*иg ngực trầm xuống, trên cổ còn truyền đến xúc cảm mềm mại. Thân thể theo phản xạ thu tay lại ôm Lâm Lan vào, Tần Chí Dương cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cái đầu đen có một vòng xoáy tóc trong ngực hắn. Chóp mũi dường như phảng phất mùi hoa lan, thoang thoảng xung quanh.

Sau khi phản ứng lại, hắn lập tức buông hai tay ra, nhưng chủ nhân của đôi tay ấy vẫn nhớ như in cái cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc* vừa rồi.

* Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại

Lâm Lan cũng ngây người trước sự việc đột ngột này, lập tức đứng thẳng dậy, là một cái độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Lâm Lan tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông lạ mặt như vậy, vừa rồi còn hôn cổ của Tần Chí Dương. Lâm Lan cảm thấy có chút xấu hổ, sắc mặt dần dần đỏ bừng.

Lâm Lan rất ngượng khi phải đứng ở đây với Tần Chí Dương, nói một câu "Tôi đi trước", liền lập tức rời khỏi nơi xấu hổ này.

Trên đường đi, Lâm Lan nghĩ lại vừa nãy cô có đυ.ng vào bụng của Tần Chí Dương, sờ có chút hơi cứng.

Lâm Lan đột nhiên nhận ra Tần Chí Dương cũng có cơ bụng, chính mình vừa mới còn sờ đến, mặt lại càng đỏ hơn.

Lâm Lan không phát hiện người nọ ở phía sau cũng có chút không được tự nhiên, lỗ tai cũng dần dần phiếm hồng, còn nắn vuốt ngón tay, dường như đang hồi tưởng lại lần đυ.ng chạm vừa rồi.

(hết chương)