Chương 2

Lâm Lan tự nhận mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé bình thường, không có bàn tay vàng, cũng không có hào quang của nhân vật chính, tất cả những gì cô có thể làm là tránh xa chúng.

Lâm Lan vẫn đang cố gắng tiêu hóa mối quan hệ với người nhà họ Lâm, nếu không lát nữa gặp Lâm gia, nhận sai thân phận người ta sẽ rất xấu hổ.

Tổ tiên của dòng họ Lâm đã sống ở thôn Nam Khuê nhiều thế hệ làm nghề nông, lão thái gia sinh hạ ba người con cuối cùng chỉ có ông nội Lâm- Lâm Lư Quân là người duy nhất sống sót.

Ông nội Lâm sinh được hai gái một trai. Con trai là Lâm Chính Nghĩa-cha Lâm Lan, hai cô cô đều đã gả tới thôn khác cách nhà ba bốn giờ đi xe. Nhưng hiện tại đây là thập niên 70, muốn đi phải mất một ngày đường, vì vậy chỉ có ngày lễ tết mới gặp được hai cô. Ông nội Lâm vì thời trẻ chịu quá nhiều khổ cực cho nên đã qua đời sau khi cha Lâm kết hôn.

Cha Lâm sinh ra ba huynh muội Lâm Thành, Lâm Công cùng Lâm Lan. Lâm Thành kết hôn với Lý Đình Trân sinh được một cậu con trai Lâm Dục Bằng, Lâm Công cưới Quan Hiểu Viên sinh ra một con trai Lâm Dục Huy.

"Em gái, thế nào rồi? Có khá hơn không?" Lâm đại ca khiêng cái cuốc đẩy cửa phòng Lâm gia, đặt cuốc vào góc sân rồi bước đến cửa phòng Lâm Lan.

Lâm Lan hít một hơi thật sâu, từ nay về sau cô chính là Lâm Lan những năm 70. "Em không có việc gì, đại ca."

"Cô ta thì có chuyện gì chứ, còn không phải chỉ là bị quăng ngã một chút sao? Có phải là quý giá gì đâu mà nghỉ tận bốn ngày đấy." Lý Đình Trân ở bên cạnh lên tiếng.

"Bớt nói lại đi, làm cả một ngày còn không biết mệt sao, Lâm Lan khỏe rồi thì ngày mai bắt đầu làm việc kiếm công điểm." Lời nói của Lâm Chính Nghĩa lập tức khiến khung cảnh trở nên yên lặng.

“Mẹ Dục Bằng, mau đi nấu cơm.” Lâm Chính Nghĩa nhìn về phía con dâu cả, “Mẹ Dục Huy, ngươi cũng đi đi.” Tiếp tục chỉ huy con dâu thứ hai.

Mẹ Lâm không thèm quản bọn họ, lập tức nói với Lâm Lan: "Cái nha đầu này, sao lại đi làm mấy cái chuyện mất mặt đó, thanh niên trí thức Tần kia nhìn cũng được, bây giờ chuyện đã thành ngươi đừng có mà ở trong thôn gây chuyện nữa, biết chưa."



“Mẹ… Mẹ, con tuyệt đối sẽ không quấn lấy hắn, người đừng mắng nữa.” Lâm Lan từ trên giường ngồi dậy, cười cười với mẹ Lâm.

"Ngươi nghĩ cái gì ta còn không biết? Nói không đi tìm hắn nhưng cuối cùng vẫn là đi, ngươi đã gạt ta bao nhiêu lần rồi? Không nhớ sao, thôi quên đi, hiện tại đi tìm cũng chẳng sao.” Mẹ Lâm nói không ngừng.

“Mẹ, con thật sự sẽ không đi.” Lâm Lan nói xong từ trên giường đứng lên, sờ sờ đầu có một chút đau.

“Lớn như vậy rồi sao lại hấp tấp như vậy được.” Mẹ Lâm vỗ tay Lâm Lan ra khỏi đầu cô. "Đừng có mà chạm vào còn chưa tốt đâu, nếu để lại di chứng cho ngươi hối hận cũng không kịp."

“Mẹ, Lâm Lan, đến giờ ăn cơm rồi.” Quan Hiểu Viên từ ngoài cửa gọi vào.

“Đã biết, nhị tẩu, tới ngay đây.” Lâm Lan đáp.

Lâm Lan cùng mẹ Lâm bước tới phòng khách, mọi người đã ở đó, họ ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa.

Trên bàn không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng xì xụp ăn uống, rõ ràng là mọi người đều đói lả sau một ngày làm việc.

Sau bữa tối, nhà họ Lâm ngồi trên ghế dài nhỏ trong sân trò chuyện phiếm, "Lâm Lan, bây giờ em thấy khá hơn chưa? Đầu còn đau không? Ngày mai anh có thể làm được không?" Anh Lâm hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi, không còn đau nữa. Ngày mai là ổn rồi" Lâm Lan đáp, cô còn muốn đi dạo trong thôn.

(hết chương)