Chương 17

"Mẹ, con không cố ý đến đó, là trùng hợp thôi. Con không dùng tiền của người ta, con là loại người như vậy sao? Đây là tiền riêng của con." Lâm Lan khó khăn giải thích.

"Không phải là được, ngươi mua thịt sao có nhiều nạc như vậy? Khẳng định là người bán lừa thấy các ngươi còn trẻ nên lừa rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, nhiều mỡ mới tốt, còn thịt như thế này a, đúng là lừa đảo thanh niên không biết mua. Còn có lần sau không được tới chợ đen nữa, mà sao ngươi có tiền riêng, nhiều hay ít? "Mẹ Lâm chặt một miếng thịt lớn bỏ vào phòng mình, nhiều thịt như vậy, có thể ăn được lâu.

"Thịt cũng đã mua rồi, cũng chỉ có mấy mao tiền, con không có để cho Tần Chí Dương mua hết."

Lâm Lan có điểm chột dạ, bởi vì cô muốn gầy, không liên quan gì đến đại ca bán thịt lợn.

"Tại sao lại thế? Ta nuôi dưỡng nữ nhi lớn như vậy, chẳng lẽ tặng không cho hắn?"

Mẹ Lâm đang nấu cơm, Lâm Lan liền đi nhóm lửa, loại bếp đất ở nông thôn này, Lâm Lan cũng vừa học vừa nhìn, phải mất mấy ngày mới học được.

"Mẹ, người đang nói cái gì vậy, sao lại tặng con chứ? Mẹ phải cẩn thận đấy, có rất nhiều người ở đây." Lâm Lan thật sự cảm thấy thời đại thiếu ăn thiếu mặc, còn có, cha mẹ cô có ddierm không tốt lắm.

Muốn ăn thịt kho tàu cũng không được, vất vả lắm mới có ít thịt, đường thì đắt, các gia vị khác cũng không đầy đủ. Lúc này ở nông thôn, mỗi gia đình cơ bản dùng dầu và muối để nấu ăn, dầu không thể cho vào quá nhiều, mỡ lợn cũng thuộc hàng xa xỉ. Nhiều hơn nữa cái gì cũng không có.

“Ăn thịt còn đòi ăn no, giải cái thèm là được rồi.” Mẹ Lâm dạy cho Lâm Lan một bài học, bà phải giữ lại một ít về sau còn để ăn.

Món ăn hôm nay mang ra bàn được mọi người chào đón nồng nhiệt, trên bàn chỉ còn tiếng đũa va vào đĩa bát, những tiếng huyên thuyên thường ngày không còn nữa.

Sau bữa tối, ai cũng lau môi cảm thấy hài lòng. Lâm Lan cũng không ngờ có ngày cô xúc động đến mức suýt khóc chỉ vì vài miếng thịt.



Ở niên đại không có cái gì giải trí này, sau khi ăn tối, Lâm Lan phải đi ngủ sớm, đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng cãi vã từ ngoài cửa, Lâm Lan đột ngột đứng dậy, tính tình thích xem náo nhiệt của người Trung Quốc dù ở đâu cũng không thay đổi a.

Đi ra sân, Lâm Lan nhìn thấy Tần Chí Dương và Tống Triều đang ở đó, với Viên Kim Phượng, các anh trai của cô ấy là Viên Tiểu Thiên, Viên Tiểu Hà.

“Lâm Lan, chúng ta cùng nhau đi bắt lươn.” Viên Kim Phượng kích động kêu to.

Lâm Lan chính là cảm thấy nhàm chán gì đâu, ngủ cũng không nghủ được, cũng không có điện thoại chơi, những người này tới rất đúng lúc.

“Đi đi đi, cùng đi.” Lâm Lan chạy tới chỗ bọn họ.

“Khi nào thì đi?” Lâm Lan lớn lên ở thành phố, chưa từng tham gia loại hoạt động như vậy, hôm nay cô sắp được đi trải nghiệm.

“Chờ một chút, anh trai ngươi đến nhà chú Lưu mượn đèn pin, bằng không, trời tối nhìn không thấy.” Viên Kim Phượng hiển nhiên rất quen với hoạt động này.

Lâm Lan nhìn nhìn thời gian, đúng là, có đồng hồ sẽ tiện hơn. Bây giờ là bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm.

Đôi mắt sắc bén của Viên Kim Phượng đã nhìn thấy đồng hồ của Lâm Lan.

(hết chương)