Người sống sót trong tòa đối diện biết trong sân thượng có người, bởi vì tuần trước tiểu khu liền cắt điện, vừa đến buổi tối, bọn họ chỉ có thể nhìn ra ánh đèn trong nhà Tần Xuyên để có được ý chí sinh tồn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nữ sinh đứng ở bên cạnh sân thượng ăn thức ăn, nhưng số lần không nhiều lắm, cũng không dám kêu cứu với cô.
Một là bởi vì đối diện là một em gái, cách nhau quá xa không giúp được bọn họ. Hai là lo lắng vừa lên tiếng cửa phòng đã bị tang thi phá vỡ.
Ai biết được hôm nay sẽ thấy một cảnh biếи ŧɦái như vậy! Câu tang thi có phải là chuyện của người bình thường làm ra sao? Tố chất tâm lý mạnh mẽ như thế nào mới có thể coi quái vật ăn thịt người như cá?
Ánh mắt của người ngoài nhìn lâu thu hút sự chú ý của Tần Xuyên.
Anh dường như lơ đãng nhìn lướt qua vị trí người sống sót của tòa nhà đối diện, lại nhìn nữ đầu bếp nhỏ bên cạnh hồn nhiên không biết gì, làm bộ mình cũng không biết, thu hồi ánh mắt tiếp tục câu tang thi.
Hai người chơi đến khi màn đêm buông xuống mới thu trở về nhà.
Bùi Tần Tần cầm rau cải đã chọn xong đi xuống lầu nói: "Anh Tần, chúng ta chậm rãi câu được như vậy, thời gian dài có phải là có thể câu sạch tang thi ở lầu đối diện hay không?"
Nghĩ thật đẹp.
Trong lòng Tần Xuyên trước là phủ định, ngoài miệng lại có lệ ừ một tiếng. Anh không quen biểu đạt, cũng không muốn biểu đạt.
Bùi Tần Tần không ngại sự lãnh đạm của anh, hoặc là nói, cô đã quen với sự trầm mặc của lão đại.
Cô rên lên cười nhỏ chuẩn bị về nhà nấu cơm, ai ngờ điều chỉnh cùng một chỗ, cửa phòng trộm dưới lầu đã bị búa đập vang rầm rầm.
Lực đạo mãnh liệt, kinh hãi rất lớn, hại cô thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi của mình! “Không phải, em còn chưa hát đâu! Có khó nghe như vậy không?"
Tần Xuyên: "... Là tang thi." Nghe được âm thanh liền tích cực, đã nghĩ gì thế? Hơn nữa, hóa ra cô cũng biết mình hát khó nghe sao?
Bùi Tần Tần cảm giác mình giống như bị khinh bỉ, nhìn kỹ, lại phát hiện là ảo giác.
Cô dừng bước, thấy bắp đùi mình lướt qua đi đến phía trước, vội vàng đuổi theo và nói: "Anh trai làm sao bây giờ! Hang ổ của chúng ta hình như đã bị phát hiện!"
Tôi là tội phạm sao? Còn hang ổ.
Tần Xuyên đưa lưng về ánh mắt bất đắc dĩ của cô, nhìn đàn tang thi hận không thể phá lan can mà vào, mở cửa nhà để cô đi vào nói: "Nghe được âm thanh gì cũng đừng đi ra, trừ phi tôi gọi tên cô."
“Ok, em hiểu rồi! Em sẽ không cản trở anh, vậy thì em đi lấy thêm đồ dùng cho anh!" Thêm súng bắn đậu nành Xiaomi!
“Không cần." Tần Xuyên chờ cô đi vào rồi đóng cửa lại, nghe tiếng gầm gừ ngoài cửa chống trộm lười biếng giương mắt.
Ồn ào.
Bùi Tần Tần ở trong phòng cầm lấy súng chạy về phía cửa thì phát hiện cửa lớn không mở được, cửa không phải mở ở bên trong sao? Bên ngoài này không có ổ khóa cũng có thể bị khóa?
Cô sợ quấy rầy đến lão đại làm việc, liền nghiêng tai dán lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng gào thét của tang thi đang dần dần biến mất, cô quay đầu đổi lỗ tai ý đồ nghe rõ ràng hơn một chút.
Còn chưa nghe được gì, một tiếng gõ cửa đột ngột lọt vào tai, cả kinh khiến bả vai cô run lên, ngay sau đó liền nghe Tần Xuyên nói: "Tránh ra."
Bùi Tần Tần vội vàng đứng thẳng người, tiện tay vặn mở cửa lớn, cô kinh ngạc nhìn tay cầm ngoài cửa, thật sự không có khóa a, vừa rồi sao lại không mở được?
Cô còn muốn nhìn tang thi ngoài cửa chống trộm, vừa ngẩng đầu đã bị Tần Xuyên cường ngạnh xoay người, đẩy vào trong phòng nói: "Nấu cơm, tôi đói bụng."
"Ồ... Anh trai, làm sao anh biết em nghe lén đằng sau cánh cửa? Những tang thi kia bị anh giải quyết hết bằng tay không sao?" Anh đã nói anh không biết nhìn xuyên thấu!
Tần Xuyên lại phát động kỹ năng trầm mặc của anh, cô hỏi thì cô hỏi, xem như anh không để ý tới cô liền xong việc.
Bùi Tần Tần buồn bực đi vào phòng bếp nấu cơm, cô không tin nhiều tang thi như vậy có thể biến mất không còn tăm hơi, quyết định sáng mai lúc ra cửa liền đi xem một chút!
Lúc này tiêu sái hơn nửa tháng cô còn không ý thức được đặc thù của con gái, thế cho nên sáng hôm sau tỉnh lại bị sự khác thường dưới thân đánh tan —— kỳ sinh lý a!
Trời ạ! Dì cô lại đến!
Tang thi quá kí©h thí©ɧ, làm cho cô hoàn toàn quên chuyện này!
Bùi Tần Tần nhìn ga giường bị máu nhuộm đỏ, túm tóc, cảm giác dòng nhiệt dưới thân bắt đầu khởi động, vội vàng chạy vào phòng tắm xử lý.
Thôi xong rồi, lão đại sẽ có băng vệ sinh không? Có lẽ là không nhỉ? Cô nhất thời nửa chừng trong thời gian ngắn cũng không tìm được vải vóc may dây đai kinh nguyệt, càng không có tro có thể sử dụng a! Hoặc dùng qυầи ɭóŧ xuống lầu, khả năng đi siêu thị tìm băng vệ sinh là bao nhiêu?
Gào!
Lối ra bị phong tỏa gắt gao, cô muốn xuống lầu còn phải từ sân thượng trèo đến cách vách rồi đi xuống, lúc này đi qua sân thượng cách vách chính là đút mạng cho tang thi!
Không không không, cô có thể dùng dây thừng trói mình treo lên xuống phòng dưới lầu tìm kiếm, một tòa nhà dân cư như vậy cũng không thể không có một hộ gia đình nữ chứ? Có một cô gái trong nhà có thể có băng vệ sinh!
Ô ô ô quá khó khăn, cô lại muốn leo lên bò xuống trong thời kỳ sinh lý! Nhanh chóng rửa rửa, rửa rửa, trước tiên tìm kiếm có dây thừng hay không rồi lại nói.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Bùi Tần Tần liền không quá chú ý động tĩnh trên tay, ở phòng khách lật rương đổ tủ, lại đi lục phòng lưu trữ. Ngoại trừ phòng ngủ của Tần Xuyên, cô lật ngược toàn bộ nơi trong nhà có thể đặt đồ đạc, kết quả ngoại trừ thức ăn, dây thừng gì đó cũng không tìm được!
Cô có chút suy sụp vội vàng ra ban công lấy quần phơi nắng ngày hôm qua, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Tần Xuyên bị tiếng bước chân "đáp đáp" cùng tiếng thỉnh thoảng vật nặng rơi xuống đất đánh thức, nhíu mày cầm lấy đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường.
6 giờ sáng?
Rất tốt, kỷ lục thức dậy của Husky đã được thiết lập cao lên một lần nữa.
Kẻ này cả ngày không ngủ, lại đang giày vò cái gì?
Tần Xuyên rời giường xuống lầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy phòng khách tựa như bị trộm.
Cửa phòng ngủ Bùi Tần Tần không đóng, bên trong không có người, phòng bếp cũng không có người.
Cửa nào cũng mở, ngoại trừ cửa lớn và phòng vệ sinh.
Tần Xuyên đi tới cửa phòng vệ sinh gõ cửa nói: "Bùi Tiểu Tần."
"A!!" Bùi Tần Tần ngồi xổm trên bồn cầu kinh hoảng đáp: "Đại ca hôm nay sao anh dậy sớm như vậy vậy! Anh có muốn sử dụng phòng vệ sinh sao? Anh chờ đã! Em xử lý một chút lập tức đi ra."
Tần Xuyên xoay người nhìn quanh nhà lộn xộn hỏi: "Cô đang tìm cái gì?"
Bùi Tần Tần đang xả nước không nghe thấy anh nói cái gì, vội vội vàng vàng từ phòng vệ sinh đi ra nghiêng người đi, để cho lão đại đi vào giải quyết vấn đề cá nhân.
Tần Xuyên đứng ở cửa ngửi thấy một tia mùi máu, anh xoay người túm lấy cổ tay Bùi Tần Tần, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô hỏi: "Cô bị thương?"
Bùi Tần Tần lắc đầu, hai má ửng hồng, thần sắc lại trấn định nói: "... Không có, dì em đến." Dì tôi đến!
Tần Xuyên: "??"
Bùi Tần Tần nuốt nước miếng nói: "Chính là kỳ sinh lý, kỳ sinh lý của con gái, anh trai hiểu không?"
Tần Xuyên giật mình hai giây, buông cổ tay cô ra, hình như hiểu lại hình như không hiểu lắm...
Bùi Tần Tần nói đều nói, dứt khoát phá nát bình vỡ, ôm hy vọng xa vời nói: "Anh trai, anh có băng vệ sinh không?"
Biểu tình đáng thương này, trong nháy mắt đem đầu Tần Xuyên chỉnh lớn hơn, một người đàn ông như anh làm sao có thể chuẩn bị băng vệ sinh gì chứ?
"Rất khó chịu sao?" Anh quay đầu nhìn về phía thời tiết bên ngoài ban công hỏi.
Bùi Tần Tần ôm bụng nói: "Đau một chút, chính là chảy máu không ngừng được, phải có băng vệ sinh. Chúng ta có dây thừng nào trong nhà không? Em muốn xuống dưới lầu lục soát, hoặc là mấy ngày nay em ở trong phòng vệ sinh chờ thời kỳ sinh lý qua rồi mới ra ngoài."
Tần Xuyên nhíu mày, hai phương pháp này đều không thực tế.
Băng vệ sinh trông như thế nào, anh đã không có ấn tượng, cho tới nay cũng không có lưu ý qua.
Nhưng anh giai đoạn sau khi thay đổi với môi trường, phụ nữ để thích ứng với sự sinh tồn đã không có thời kỳ sinh lý này.
Mặc kệ như thế nào, nếu anh đã đáp ứng bảo vệ cô, sẽ dùng năng lực của mình bảo hộ đến cùng.
"Cô ở nhà chờ tôi."
Tần Xuyên chuẩn bị đi ra ngoài tìm một chút, năm đầu tiên của mạt thế, hẳn là sẽ có những vật dụng này tồn tại.
Bùi Tần Tần lo lắng anh vì mấy miếng băng vệ sinh mà mạo hiểm, kéo cánh tay anh nói: "Anh muốn đi đâu vậy? Thời kỳ sinh lý không có băng vệ sinh không chết được, anh đừng làm bậy a!"
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn ánh mắt ướŧ áŧ của cô, một lát gật đầu rút cánh tay mình trở về nói: "Vậy tôi trở về ngủ, cô đừng ầm ĩ."
Bùi Tần Tần thâm tình sai chỗ, vẻ mặt mờ mịt đáp một tiếng được, chờ Tần Xuyên lên lầu xấu hổ che mặt mình lại.
Cô là lợn a!
Ai sẽ vì kỳ sinh lý của cô mà mạo hiểm hả! Lại không phải là không có thức ăn hoặc không có nước!
Dưới thân dòng nước nóng bắt đầu khởi động, thân thể Bùi Tần Tần cứng đờ, không để ý xấu hổ vội vàng chạy về phòng vệ sinh.
Mà phòng trên lầu, Tần Xuyên đẩy cửa sổ ra một cước bước lên bệ cửa sổ phòng ngủ, giống như một con chim bay lướt xuống bầu trời cao, trên đường lợi dụng tòa nhà đệm an toàn rơi xuống đất.
Anh quay đầu lại nhìn trong nhà, vẫn rơi vào cảnh không có người, xuyên qua bầy tang thi đi tới siêu thị tìm kiếm đồ dùng của phụ nữ.
Tang thi khắp phố không coi anh ra gì, có chút con cản đường còn tự động tránh ra, tựa như được nuôi trong nhà, ly kỳ lại quỷ dị.
Tần Xuyên không biết cửa hàng tiện lợi cũng có bán băng vệ sinh, một đường đi tới chuỗi siêu thị lớn nhất gần khu dân cư.
Chuỗi siêu thị đã trải qua bạo loạn lúc tận thế, đã loạn đến mức không còn chỗ nào đặt chân.
Tần Xuyên nhấc chân đá ra một con đường, không để ý tới đám tang thi bởi vì nghe thấy âm thanh mà vây quanh, bật đèn pin tự tìm kiếm ở khu sinh hoạt.
Năm hoặc sáu phút sau, anh đứng trước một kệ hàng lớn bày băng vệ sinh lớn và nhíu mày suy ngẫm.
Nhiều như thế sao? Làm thế nào để chọn?
Vì phòng ngừa chọn sai, anh đứng lặng ở trước kệ hàng nghiên cứu một hồi lâu, cái gì loại dùng hàng ngày ban đêm có lưới siêu dài siêu mỏng.... Khiến cho anh chọn đến đau đầu.
Sớm biết anh hẳn cùng đưa Bùi Tần Tần đến.
Mặc kệ.
Tần Xuyên giơ tay chạm vào kệ hàng, mấy trăm gói băng vệ sinh của mấy chục thương hiệu trên đó trong nháy mắt biến mất không thấy.
Trong bóng tối, một bao không gian bảy độ dùng hàng ngày từ lòng bàn tay anh rơi xuống đất.
Chứa đầy rồi sao?
Tần Xuyên khom lưng nhặt lên, bỗng nhiên nghe thấy tang thi bên ngoài xao động, ngay sau đó tang thi trong siêu thị cũng hưng phấn hẳn lên tất cả xông ra ngoài.
Có người đến đây.
Hơn nữa phía sau cũng có người.
Tần Xuyên quay đầu lại, một chùm cường quang chiếu mạnh vào người anh, đồng thời một loạt họng súng tối đen như mực vững vàng hướng về phía anh.