Tần Xuyên nghĩ, người chết cũng muốn thể diện, vì vậy khi Bùi Tần Tần mượn quần áo của anh, anh liền tìm cho cô bộ đồ ngủ, nhưng bộ đồ lót phù hợp thì đừng nghĩ đến, bởi vì căn bản anh không có những thứ như đồ lót của con gái.
Trong phòng vệ sinh, sau khi Bùi Tần Tần tắm rửa xong bụng vẫn còn phồng lên.
Đầu tiên cô vặn cửa khẽ thò đầu ra ngoài, thấy Tần Xuyên hình như đang suy tư gì thì lập tức mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã đứng dậy đi lên lầu.
Bùi Tần Tần nhìn bóng lưng của anh cắn cắn môi dưới, tựa hồ anh thật sự rất ghét cô, chỉ là quá lương thiện không muốn nhìn cô chết mà thôi.
Ai, quên đi.
Bùi Tần Tần cố nén cơn buồn ngủ, thu dọn phòng khách bừa bộn, sau đó quét sàn nhà rồi mang rác trong nhà đi bỏ.
Cô định rời đi thì phát hiện cửa chống trộm dẫn vào thang máy và hành lang ngoài cổng đã bị hàn chết, không những hàn chết mà còn gia cố bằng các thanh thép.
Cái này……
Phải chăng thủy thủ Popeye đã chuẩn bị cả đời không ra khỏi cửa sao?
Không có cách nào.
Bùi Tần Tần chỉ có thể bỏ rác xuống rồi đi lên tầng hai để xin chỉ thị của ông chủ.
Tầng hai của căn hộ song lập không lớn lắm, vì vậy Bùi Tần Tần không cần tìm kiếm đã nhìn thấy Popeye.
Anh đang ngủ, điều hòa không khí đối diện trực tiếp với anh, nhiệt độ thấp hơn hai độ so với nhiệt độ trong phòng khách ở tầng dưới.
Trái tim này có phải quá lớn không? Có người lạ vào nhà mà nói ngủ liền ngủ ngay được? Dưới lầu có rất nhiều đồ ăn, coi như cô không ra được, vạn nhất nếu cô thừa cơ anh ngủ mà gϊếŧ anh thì sao?
Bùi Tần Tần đứng một lúc mà anh cũng không tỉnh lại, do dự một chút, cô quyết định đợi đến khi anh tỉnh lại.
Cô rón rén đi tới đắp chăn cho anh, sau đó đi tới đi lui từ đâu về chỗ đó, rốt cuộc người đang ngủ phát hiện sau khi cô rời đi không còn ai liền mở mắt ra.
Tần Xuyên cúi đầu nhìn chiếc chăn điều hòa trên người, không hiểu sao cô có thể ăn chín gói mì ăn liền mà vẫn có bộ dạng như người bình thường, nếu là anh, anh sẽ bị chết vì no.
Lẽ nào là do chưa phát tác?
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, xoay người liền ngủ.
Bùi Tần Tần ở dưới lầu cũng rất buồn ngủ, cô ngồi trong phòng khách một lúc, từng chút một ngủ gà ngủ gật, rất nhanh liền ngã xuống ghế sô pha, lật người ngã xuống đất không tỉnh.
Kết quả hi Tần Xuyên đi xuống, thấy cô nằm bất động dưới đất, còn tưởng rằng cô bị lạnh, liền lấy chiếu trúc trong góc ra, mở ra, chuẩn bị đưa cô đi.
Anh đặt chiếc chiếu trúc lên người Bùi Tần Tần, đang định cuộn lại như sushi, thì "sushi" bị dằn vặt đến tỉnh lại.
Bùi Tần Tần ngơ ngác thò đầu ra chiếu trúc, nhìn thủy thủ Popeye sửng sốt, sau đó nhìn chiếu trúc trên người: "???" Làm gì hả?
Tần Xuyên trầm mặc hai giây, kéo chiếu trúc cuộn trở về nói: "Trên mặt đất lạnh, tôi lấy đồ che cho cô."
Chỉ có kẻ ngốc mới tin lý do này, chưa kể hôm nay là trời đầu hạ, anh sưởi ấm cho người ta bằng chiếu trúc!
Cô từ dưới đất ngồi dậy, nói: "Anh à, anh không muốn cuộn em lại ném đi đó chứ?"
Tần Xuyên trả lời như chặt đinh chém sắt: "Không phải."
Vậy thì tốt, Bùi Tần Tần thở phào nhẹ nhõm thì nghe anh nói: "Vừa rồi tôi còn cho rằng cô đã chết rồi."
Bùi Tần Tần: "...Cảm ơn quan tâm, tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh."
Tần Xuyên gật đầu: “Tôi thấy rồi.” Xem ra không chết được, ngủ xong bụng liền phẳng, cái này có chút thần kỳ.
"Vậy cô có thể ấp gà không?" Tần Xuyên vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, anh thích ăn thịt gà nhất, sớm đã tích trữ rất nhiều trứng gà, lại không biết cách biến trứng gà thành gà, vốn cứ tưởng rằng đặt dưới mặt trời miễn nó không lạnh là được, kết quả - trứng sống biến thành trứng chảy nước. Chuyện cũ nghĩ lại mà cả kinh.
Bùi Tần Tần cuối cùng cũng cảm thấy mình có đất dụng võ, liên tục gật đầu nói: “Em biết em biết!” Chỉ cần nhiệt độ thích hợp, gà con có thể ấp nhân tạo!
Nhưng khi Tần Xuyên mở chiếc tủ lạnh lớn có hai cửa, Bùi Tần Tần: "..." Anh là tiểu thiên tài, cư nhiên ấp gà bằng trứng không thụ tinh?
Bùi Tần Tần kín đáo nhìn Tần Xuyên, cảm thấy rằng anh đang bảo cô biết khó mà lui.
“Làm sao vậy?” Tần Xuyên nhìn hai trăm quả trứng chỉnh tề hỏi: “Cô muốn nói không thể ấp gà con?”
"Đúng vậy, trứng cần được thụ tinh mới nở ra gà con, những thứ này của anh là trứng gà trên thị trường dùng để ăn, nói cách khác, mẹ của chúng không hề bị gà trống đυ.ng vào. Cảm ơn anh, hay là tôi sẽ đi thôi, không gây phiền phức thêm cho anh."
Gà trống, gà mái, chưa bao giờ chạm vào ... Ồ, Tần Xuyên đã hiểu.
Anh đóng tủ lạnh lại nói: "Cửa chống trộm hình như bị niêm phong?"
Đúng vậy! Anh mới biết hả!
Tần Xuyên: "Có thể dùng thang leo trở lại sân thượng bên cạnh, từ đó đi xuống."
Bùi Tần Tần: "? ? ?"
Đây có phải là tiếng người không? Anh ơi, làm sao anh có thể giữ nguyên một khuôn mặt như thế? Rõ ràng hôm qua anh nói cửa ở dưới lầu để tôi tự đi!
Tần Xuyên tựa hồ cũng nhớ tới mình đã nói những gì, không chút thành ý nói: “Lúc đó quên.”
Anh không đi cửa lớn, lâu dần tự nhiên không nhớ tới những chuyện vặt vãnh này.
Ngủ cả ngày đói bụng, anh liền lấy trong tủ lạnh ra một chiếc bánh bao trắng để gặm. Thấy Bùi Tần Tần sững sờ nhìn mình, anh còn tưởng rằng cô cũng muốn ăn, liền cúi đầu nhìn xuống bụng cô.
Bùi Tần Tần nhanh chóng xua tay tỏ ý mình không đói, trơ mắt nhìn Tần Xuyên đang gặm chiếc bánh bao to bằng lòng bàn tay vào bụng, đang định ăn thêm một cái nữa thì không đành ngăn cản anh lại, nói: “Tôi nấu cơm cho anh ăn nhé? Anh thích ăn cơm hay ăn mì?"
“Cơm.” Tôi chán ăn mì gói rồi.
Bùi Tần Tần thở phào nhẹ nhõm, mở tủ lạnh bảo anh lấy thịt và rau cô muốn nấu, vì sợ bị từ chối nên cô đã sớm tiêm dự phòng: “Tay nghề nấu nướng của em cũng bình thường thôi, chỉ có thể luộc, cố gắng cũng không khó ăn lắm."
Nghe cô nói, Tần Xuyên lấy ba cân sườn heo từ tủ lạnh đầy ắp ra.
Anh không thích ăn thứ này nhất, hỏng cũng không đáng tiếc.
Bùi Tần Tần nhớ lại hương vị sườn kho, nuốt nước miếng nói: "Nấu hết luôn sao?"
Tần Xuyên bình tĩnh ừ một tiếng.
Được rồi!
Bùi Tần Tần nhận sườn bỏ vào bồn rau rửa sạch, sau đó kiểm tra gia vị trong phòng bếp, phát hiện siêu đầy đủ, cảm giác này thật hạnh phúc!
Cô tìm một chiếc tạp dề mới mặc vào, vo gạo nấu cơm, dùng dao chặt sườn, cả quá trình cô đều phớt lờ Tần Xuyên, đến khi quay người lấy gia vị, phát hiện anh đứng sau lưng cô, cô mới nhận ra rằng cô ấy đã phớt lờ ông chủ!
Bùi Tần Tần mạnh dạn giao cho anh một nhiệm vụ, nói: "Sao anh không lên lầu hái chút rau xanh? Tiện thể nhổ hai cây hành lá, anh có ăn cay không?"
Tần Xuyên không xác định lắm, hẳn là ăn được đi?
Bùi Tần Tần cảm thấy biểu hiện của anh khi trả lời có chút kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ nhiều, vấn đề lớn là thêm một ít tiêu cay.
Tần Xuyên đi lên sân thượng, nhìn đống rau giống bên hồ nước, trầm tư.
Ba đến năm phút sau, Bùi Tần Tần nhìn cây giống rau muống bị nhổ cả rễ và mầm tỏi: "..."
Rau muống là cây thân thảo sống hàng năm, có sức sống và khả năng tái sinh mạnh, cũng giống như tỏi tây, có thể ngắt ngọn mà trồng, cách vài ngày là có thể hái được. Kết quả là anh lại nhổ cỏ liền tận gốc, cắt đứt hoàn toàn khả năng tái sinh của người ta.
Nói về mầm tỏi, được thôi, sườn kho bỏ thêm một ít mầm tỏi vào cũng không phải không được.
Bùi Tần Tần lấy một cái túi để đựng rau muống có bùn đen bên trong, định sau này trồng lại, ăn hết một lúc thì quá lãng phí, đây là ngày tận thế a.
"Anh trai, trên lầu anh có trồng rau sao?"
“Không phải, là tôi mua của người ta.” Người trung gian nói, chu kỳ sinh thái màu xanh tuần hoàn, vô luận như thế nào cũng sẽ có đồ ăn, anh dùng thời gian chứng minh đây là nói dối.
Bởi vì những cây giống rau trên lầu đã được gieo đến lần thứ ba, nhưng không có cây nào từng lớn lên.
Bùi Tần Tần dường như đã hiểu, nhặt mầm tỏi lên và nói với anh: "Anh à, đây là mầm tỏi, không phải hành lá. Anh có biết tỏi không? Đây là bộ dạng của nó khi còn bé."
Tần Xuyên cau mày, đại khái là thấy rất khó khăn.
Sau khi mua hạt giống trực tuyến, chúng được rải ngẫu nhiên trên đất và ai biết được thứ gì sẽ phát triển.
Bùi Tần Tần lập tức thể hiện vai trò của mình, nói: "Không sao, em có thể chăm sóc những mầm cây này! Anh có thể ra ngoài xem video hoặc chơi chút game offline, cơm nước sẽ sớm xong thôi."
Tần Xuyên liếc nhìn Bùi Tần Tần, người đang đeo tạp dề gấu, rồi quay người rời đi.
Này, khá nghe lời.
Bùi Tần Tần đóng kín cửa bếp lại, cho dầu vào chảo đun nóng, lửa nhỏ cho đường màu vào ngao, sau khi dầu chuyển sang màu nâu đỏ thì cho sườn vào chiên vàng, sau đó cho một ít rượu nấu ăn vào, cho thêm chút tiêu và gia vị vào xào ra hương vị, vặn lửa lớn rồi chuyển sang hạ lửa nhỏ hầm đến khi sườn mềm, chắt lấy nước cốt, vớt ra nêm gia vị.
Một đĩa sườn kho có màu sắc thơm ngon đã ra lò!
Bùi Tần Tần rắc một ít hạt mè đã nấu chín lên trên, mùi thơm của cơm trộn với sườn heo tràn ngập cả căn bếp.
Hoàn hảo!
Bùi Tần Tần mở cửa bếp và hét lên: “Ăn cơm thôi."
Ngồi khoanh chân trước bàn trà, Tần Xuyên tháo súng ra, khịt mũi, ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, sau đó chậm rãi đứng dậy đi tới bên bàn ăn.
Bùi Tần Tần không chỉ sắp xếp các món ăn mà còn giúp Tần Xuyên kéo ghế ra, sau đó tự mình ngồi xuống, chờ mong nhìn vị cứu tinh nếm thử món đồ của mình.
Các món ăn trên bàn có màu vàng đỏ và nước sốt đậm đà, tương phản hoàn toàn với đồ gốm sứ màu trắng ngọc bích trên đĩa, chỉ nhìn cũng đủ khiến người thèm nhỏ dãi.
Tần Xuyên gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, môi răng khẽ cắn một cái, xương dễ dàng rơi ra, để lại nước thịt tràn cả khoang miệng.
Anh bị chinh phục bởi mùi thơm ngon của cái dẻo bên ngoài và cái mềm bên trong, hầu kết khẽ lăn, anh bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn.
Bùi Tần Tần mấy lần muốn hỏi xem mùi vị như thế nào nhưng không tìm được thời điểm thích hợp, nhìn thấy sườn càng ngày càng ít, cuối cùng cô cũng ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng quay vào bếp lấy bát đũa để cướp lấy xương sườn.
Cô không cần phải vất vả đi thu thập đồ dùng nguyên liệu, nhưng cô cũng có công nấu ăn nghiêm túc, vì vậy cô không thể không được ăn một miếng nào!
Nhưng tốc độ ăn của cô chung quy không nhanh bằng Tần Xuyên, gần bốn phần năm ba cân sườn heo đều chui vào bụng Tần Xuyên, anh thậm chí còn không bỏ sót chút nước sốt cuối cùng, giành cơm ăn trước.
Bùi Tần Tần muốn nói rằng cô thật sự không muốn cướp chút nước sốt này ...
Sau khi Tần Xuyên liếʍ sạch đĩa rồi để đũa xuống nói: "Tôi tên Tần Xuyên, cô tên là gì?"
Bùi Tần Tần che miệng cảm động, rốt cuộc cô xứng đáng được hỏi tên!
Trên thực tế, món rau muống của thủy thủ Popeye này không nấu được gì cả! Mới hai ngày tận thế mà đã đói bụng như vậy, một người đàn ông đẹp trai không bao giờ sử dụng nhà bếp lại không chút nghĩ ngợi từ chối một người phụ nữ xinh đẹp biết nấu ăn, đủ để có thể thấy được ngày hôm qua cô đã xấu xí thành bộ dạng nào!
"Em tên là Bùi Tần Tần, năm nay hai mươi tuổi, có thể giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, làm vườn trồng rau! Đây tuyệt đối là nhân tài quan trọng anh đang cần!"
“Ừ.” Tần Xuyên không để ý đến đám hư không kia, liếʍ môi nói ra dư vị: “Từ giờ trở đi, bếp núc cùng vườn rau đều do cô phụ trách, an toàn của cô cùng nguồn thực phẩm đều do tôi phụ trách, có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến!"
“Được.” Tần Xuyên thoải mái dựa lưng vào ghế, nói: “Ở trong nhà muốn dùng gì cũng được, cần gì cứ nói với tôi.”
Bùi Tần Tần liếc nhìn cánh cửa lớn đóng chặt: "..."
Nói cho anh thì sao, anh có thể dùng thang để leo lên sân thượng bên cạnh và chiến đấu chạy ra ngoài không?
Đừng nói! Có vẻ như thật có một khả năng như vậy!
Cô nhìn quanh những khẩu súng treo trên tường phòng khách, thủy thủ Popeye biết tận thế sẽ đến nên đã chuẩn bị trước những thứ này đúng không? Nhưng vấn đề là những thứ này không thể mua được bằng tiền chứ đừng nói đến AKM, việc sở hữu riêng một khẩu súng lục nhỏ trước ngày tận thế là bất hợp pháp.
Bùi Tần Tần mạnh dạn hỏi: "Anh ơi, vậy... em cũng dùng những khẩu súng đó được không?"
Tần Xuyên nhìn hướng ngón tay của cô quét một vòng, gật đầu nói: "Có thể." Dù sao cũng là súng mô hình.