Chu Hành vừa nghe thì mặc kệ a, anh ta làm cha lại làm mẹ kéo đội ngũ này, trong bốn người ai cũng không biết nấu cơm, anh ta vượt khó tiến lên, nấu lâu như vậy cũng không nghe bọn họ nói qua không ngon a! Còn không phải lần nào cũng ăn sạch đều phải dựa vào cướp bóc sao?
Phạm Hưởng Tuế theo đó che mũi nức nở nói: "Đó là bởi vì chúng em quá đói bụng, chúng em không nỡ lãng phí thức ăn, không nỡ chà đạp thành quả lao động của anh, chúng em không muốn để cho anh khổ sở!"
Bùi Tần Tần: “..." Không, các người sợ nói khó ăn sau này ngay cả khó ăn cũng không ăn được.
Tô Địch phóng đại hơn: "Tôi có thể chịu đựng được bóng tối, nếu tôi chưa bao giờ thấy ánh sáng!"
Bùi Tần Tần: "?"?" Nguyên văn xuất phát từ nhà thơ nổi tiếng người Mỹ Emily Dickinson "Nếu tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời", tài nấu ăn của Chu Hành mang lại cho cậu ta bao nhiêu thương tổn, mà lại khiến cho cậu ta cảm thấy như thể nhìn thấy bóng tối?
"Ô ô em gái, anh ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng có thể, em muốn đi đâu em đều mang theo anh đi đi. Con người còn sống chính là vì cái ăn, em chính là mục tiêu sống của anh!" Tô Địch nói xong, Phạm Hưởng Tuế giơ tay lên nói một câu "Me too."
Tuyệt, song ca này hát quá tuyệt.
Bùi Tần Tần không tiếng động vỗ tay, cuối cùng cũng hiểu được bọn họ vòng quanh vòng tròn lớn như vậy là muốn nói cái gì.
Cô có chút dở khóc dở cười, ngón cái chỉ vào Tần Xuyên nói: "Không được a, em sinh ra là người của anh trai em, chết là quỷ của anh trai em, em chỉ đi theo anh trai em, anh trai em đi đâu em liền đi." Thu nhận bọn họ hay không, không phải cô có thể quyết định, bởi vì bản thân cô đều dựa vào người che chở.
Với tính khí của Tần Xuyên, anh chắc chắn sẽ nói No.
Quả nhiên, Tần Xuyên lãnh khốc vô tình cự tuyệt Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế.
Bên cạnh anh có một diễn tinh là đủ rồi, lại thêm hai Bùi Tiểu Tần còn không được lên trời sao?
"Ying ying ying..." Tô Địch khóc nhìn về phía Phạm Hưởng Tuế: Chị, thất bại rồi, làm sao bây giờ.
Phạm Hưởng Tuế cũng nức nở: Cậu nhìn tôi làm gì, còn không mau dỗ anh Chu trở về?
Tô Địch còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một trận "băm" "băm" tiếng mài đao.
Cậu ta quay đầu nhìn, phát hiện Chu Hành một tay cầm dao, một tay cầm bát, đang mài nổi sức mạnh.
Mẹ kiếp! Ai dám lên đây chứ?
Bùi Tần Tần ngồi bên cạnh Tần Xuyên cười chết, cô lần đầu tiên phát hiện Chu Hành buồn cười như vậy.
Động tác dùng đáy bát mài dao cũng quá thuần thục rồi! Quả thực là con người rắn rỏi bị ủy khuất.
Tần Xuyên chỉ giương khóe miệng khi thấy Bùi Tần Tần cười, độ cong rất nhỏ, thoáng qua đã biến mất.
Anh mệt mỏi, ngáp một cái, từ trong ba lô Bùi Tiểu Tần rút ra một cái lều trại ném ra phía sau mở ra.
Chu Hành đã sớm đoán được, Tần Xuyên có lẽ có dị năng không gian giống như Phạm Hưởng Tuế, cho nên độ tiếp nhận rất tốt. Nhưng trơ mắt nhìn Tần Xuyên từ trong ba lô to bằng miệng bát lấy ra lều trại còn dài hơn ô che mặt, Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế hai người trợn tròn mắt a.
Tô Địch đầu tiên thiếu kiên nhẫn, khϊếp sợ chỉ vào Tần Xuyên: Anh, anh! Anh như thế nào cũng có dị năng không gian!
Mà một chút cảm giác ưu việt trong nội tâm Phạm Hưởng Tuế cũng bị đả kích đến ưu việt không nổi. Vì sao người có giá trị vũ lực cao như vậy lại có dị năng phụ trợ? Không gian chỉ có thể thu đồ ngoại trừ ở trong đoàn đội làm kho thu nạp mang theo còn có tác dụng gì sao? Nó không thể thu lấy đồ vật sống!
Oa, cô ta không còn là người dị năng không gian duy nhất trong đội nữa!
Tần Xuyên không để ý tới hai người bọn họ.
Bùi Tần Tần cũng quay đầu chú ý lều trại tự động bật ra, tò mò hỏi: "Anh trai, anh thu lều trại khi nào?" Tại sao cô không biết?
"Quên rồi, có một đoạn thời gian đi, cô có ngủ không?"
"Cái này nói cái gì!" Bùi Tần Tần đứng dậy chạy đi tìm cửa lều trại nói: "Em đương nhiên phải ngủ a, chia em một nửa mà, em ngủ không thích động đậy."
Chu Hành ở phía sau bọn họ đưa tay muốn hỏi: “Hai người các cậu thật sự muốn ngủ cùng nhau sao! Nói như thế nào cũng là người khác phái trưởng thành a, hơn nữa hai người hình như cũng không phải quan hệ tình nhân gì." Nhưng lời nói chưa đến bên miệng nghĩ lại, bọn họ ngủ cùng nhau còn rất an toàn, mạnh nhất phối hợp với yếu nhất, bổ sung cho nhau rất chu đáo.
Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế ở một bên đã tạm thời mất đi khả năng ngôn ngữ.
Tần Xuyên xách Bùi Tiểu Tần đi khắp nơi tìm lối vào, ngồi xổm người kéo khóa kéo ra để Bùi Tần Tần tiến lên, sau đó quay đầu nhìn về phía tổ đội ba người vẫn nhìn anh, giống như lại hỏi: Có việc gì không?
Chu Hành ho khan một tiếng hỏi: "Vậy cái này, những đồ ăn này các cậu còn ăn không?"
Tần Xuyên nhìn lướt qua thức ăn thừa, lắc đầu.
Tô Địch nghe thấy thức ăn trong nháy mắt hoàn hồn, lập tức bưng cà tím vàng còn lại lên nói: "Đó chính là của em!"
Phạm Hưởng Tuế xoay người dùng ánh mắt uy hϊếp cậu ta.
Không ngoài dự đoán, bọn họ lại vì một ngụm ăn mà đi cướp đoạt.
Tần Xuyên không nói gì đến cực điểm, xoay người vào lều trại thấy Bùi Tiểu Tần mò mẫm chung quanh, giơ tay mở bóng đèn tiết kiệm năng lượng.
"Còn có đèn nữa!" Bùi Tần Tần ngồi xếp bằng ở chỗ thay giày ngẩng đầu nhìn lên trên, lần đầu tiên ngủ lều trại rất mới lạ, trên người nào đó bị quấn băng gạc cũng không yên tĩnh, nơi này lật qua chỗ đó sờ soạng.
Tần Xuyên sửa sang lại một cái chăn cho cô, biết cô không đi ngủ sớm như vậy, lấy máy chơi game và iPad đầy điện chứa tài nguyên điện ảnh và truyền hình ra nói: "Chơi ở trong lều trại, đừng chạy ra ngoài."
"Ừm, biết,biết ~" Bùi Tần Tần đưa tay cầm lấy máy chơi game, bên trong có rất nhiều trò chơi nhỏ.
Cô điều chỉnh âm lượng, nằm sấp trên gối và chăn, hỏi Tần Xuyên cởi đồ lao động thay đồ ngủ, nói: "Anh trai muốn ngủ chưa?"
Tần Xuyên ừ một tiếng, thoải mái nằm xuống, cách Bùi Tần Tần khoảng cách một cánh tay.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tần Tần, cảm giác khuôn mặt vốn nhỏ bé của cô sau khi bị thương lại nhỏ hơn, anh xoay người đưa lưng về phía cô nói: "Đừng chơi quá trễ, trong ba lô có nước có đồ ăn vặt, đói bụng tự mình ăn."
"Được rồi anh trai, vậy em tắt đèn nha!"
"Lúc cô ngủ lại tắt."
"Vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."
"Không ảnh hưởng, ban ngày tôi cũng ngủ như thế."
"Cũng đúng, ban ngày anh ngủ cũng không kéo rèm cửa sổ, nhưng em còn muốn tắt đèn chơi."