Bùi Tần Tần cố gắng đẩy xe trên người, trong lúc dùng sức, mơ hồ nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân sặc sâu từ phía sau truyền đến.
Cô dừng động tác, nín thở, quay đầu nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh chờ người nọ xuất hiện, trong lòng thầm niệm: Không phải tang thi không phải tang thi nhất định không phải tang thi ——
Sau khi đối phương quấn băng gạc đi vào tầm mắt Bùi Tần Tần, Bùi Tần Tần nhịn đau thở dài một hơi.
Làm cô sợ chết khϊếp! May mắn không phải tang thi.
Cô nhìn Từ Tiến từ trên cao nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ? Còn Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế thì sao?"
Từ Tiến không trả lời cô, máu đen theo kẽ ngón tay anh ta từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa lúc rơi ở trước mặt Bùi Tần Tần, suýt nữa văng lên mặt cô.
Bùi Tần Tần mi phong run lên, trong lòng có loại dự cảm không rõ.
Cô theo vết máu trên mặt đất giương mắt nhìn bàn tay nhiễm máu của Từ Tiến.
May mắn thay, dường như không phải là máu của anh ta, máu đen đến từ miếng thịt trong tay của anh ta.
Cái gì vậy? Anh ta vừa gϊếŧ quái vật đã tấn công bọn họ sao?
Bùi Tần Tần ngẩng đầu cùng Từ Tiến nhìn nhau, lúc này đây Từ Tiến không có né tránh, Bùi Tần Tần cũng rõ ràng cảm giác được —— Anh ta không muốn cứu cô, anh ta đang xem kịch.
Anh ta vậy mà đang xem kịch?!
Đây là loại tà ác gì vậy? Anh ta có thù gì với cô sao? Trong khoảng thời gian ngắn này cô cũng không chết được, anh ta không có sát tâm, là muốn xem tới khi nào?
Từ Tiến đứng một hồi cũng không đợi được Bùi Tần Tần mở miệng cầu xin anh ta, liền nắm lấy trái tim tang thi dị biến ngồi xổm xuống nói: "Cầu xin tôi đi, cô cầu xin tôi, tôi liền cứu cô."
Bùi Tần Tần: “...” Quả nhiên anh ta có bệnh.
Cô và anh ta không oán không thù, ngoại trừ lần đó Tần Xuyên trở về lầu năm cứu anh ta từng có trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, thời gian khác bọn họ ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, lấy đâu ra ân oán?
Chờ đã!
"Anh, anh không phải là đang ghi hận tôi khi đó không đưa hộp cấp cứu cho anh đó chứ?" Hay là lúc ấy cầu cứu cô khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt?
Bùi Tần Tần thần sắc nghiêm túc nhìn Từ Tiến.
Từ Tiến không trả lời, cứ như vậy nhìn cô.
Bùi Tần Tần hiểu, nhìn Từ Tiến nói: "Cầu xin anh, cầu xin anh cứu tôi đi."
Ngữ khí cầu cứu này, nói qua loa lại rất nghiêm túc, nói nghiêm túc lại không hề có thành ý. Nghe được càng khiến sắc mặt Từ Tiến thối hơn, hiển nhiên rất không hài lòng với thái độ này của cô. Nhưng cô đều mở miệng, anh ta chỉ có thể đưa tay cầm thân xe nhấc lên.
Toàn bộ chiếc xe việt dã bị lật trên không trung.
Bùi Tần Tần được tự do!
Cô nói cảm ơn, nhưng cô không thể đứng dậy.
Bùi Tần Tần cố gắng bò về phía trước, quay đầu nhìn hai chân mình không hề có tri giác, trong lòng có chút không ổn.
Chân cô sẽ không bị gãy, phải không?
Từ Tiến thấy thế, đứng dậy cười đến có chút tà khí, so với lúc trước ở trong xe nhường chỗ cho cô sẽ giống như hai người.
Anh ta không tin lần này cô còn không thật lòng cầu xin mình, anh ta sẽ không quên bộ dáng cô sạch sẽ đứng bên cửa sổ đối diện với anh ta toàn thân đầy máu. Cao cao tại thượng như vậy, muốn anh ta hai lần mở miệng cầu xin cô mới nguyện ý hỗ trợ, vẻn vẹn chỉ là đưa một hộp cấp cứu mà thôi.
Bùi Tần Tần ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tiến đứng bên cạnh cô không đi, trong lòng hiểu rõ nói: "Cầu xin anh đỡ tôi một phen đi? Chân tôi dường như đang đình công."
Từ Tiến mặt âm trầm, hoàn toàn không có được sảng khoái, anh ta không biết cô lấy đâu ra khí thế bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ trên đời này còn có người không sợ chết?
Anh ta khom người kéo cô dậy, kéo lên liền buông tay, làm cho hai chân không cách nào chịu lực Bùi Tần Tần nặng nề ngã xuống mặt đất, dập trúng trán.
Người này, người này, đây cũng là quá đáng rồi!
Bùi Tần Tần buồn bực đau đớn, máu tươi đỏ thẫm từ vết thương chảy ra trên mặt đường dần dần lan tràn.
Rất nhanh, không khí xung quanh đều trở nên thơm ngọt, Từ Tiến bỗng nhiên cảm giác rất đói, yết hầu lăn lên xuống, ánh mắt không khống chế được nhìn chằm chằm máu tươi trên mặt đất.
Anh ta dùng sức siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe ra giãy dụa, một lát phảng phất chiến thắng cái gì đó, quay mặt không nhìn Bùi Tần Tần sải bước trở về Tô Địch cùng Phạm Hưởng Tuế được an trí dưới tàng cây.
Bùi Tần Tần cố gắng che chở đầu cuối cùng vẫn bị thương.
Quỷ hẹp hòi a, người này thật sự là lòng dạ hẹp hòi!
Bùi Tần Tần nằm sấp trên mặt đất che vết thương chảy máu nghĩ thầm: Lúc ấy anh ta đều bị tang thi cào thành như vậy, vạn nhất cô đi qua anh ta đột nhiên dị biến thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có mạng của anh ta là mạng, mạng của cô không phải là mạng? Ai muốn mạo hiểm mạng sống của mình để cứu một người lạ! Cô đều là do Tần Xuyên cứu được và thu nhận, cô thì đã đáp ứng Tần Xuyên nấu thức ăn ngon cho anh cùng với việc tìm được gà con cho thụ tinh ấp trứng, vậy khẳng định không thể tùy tiện chết, càng không có khả năng vì người khác mà chết.
Cũng may người này chỉ hơi tức giận vẫn không đủ ác độc, tùy tiện cầu xin một chút liền giúp cô dọn xe đi, tâm địa còn không tính là xấu.
Hiện tại sắc trời còn sớm, thời gian cô hôn mê hẳn là không dài.
Chờ một chút, Tần Xuyên nhất định sẽ trở về, trước đó, cô phải tìm một chỗ trốn tránh.
Bùi Tần Tần cố gắng bò về phía dưới gốc cây bên Phạm Hưởng Tuế.
Mùi máu tươi càng ngày càng gần quyến rũ Từ Tiến giẫm đạp đến điểm mấu chốt, anh ta nóng nảy quát Bùi Tần Tần: "Cô cút đi cho tôi! Lăn ra xa một chút!!"
Tôi sẽ không!
Đừng kích động, tôi chỉ muốn trốn trong cỏ, chờ đợi một người.
Bùi Tần Tần bò về phía trước nói: "Anh trách tôi không kịp thời đưa hộp cấp cứu cho anh, vậy Tần Xuyên còn quay trở về cứu anh, nếu như không có Tần Xuyên, anh cảm thấy anh có thể sống đến bây giờ sao? Tôi là người của Tần Xuyên, anh cứu tôi coi như là cứu anh ấy, coi như là nể mặt Tần Xuyên đi." Anh thật sự đang chờ cô ấp gà, anh ta không hiểu nỗi ám ảnh của anh về gà con.
"Nhìn anh ân oán rõ ràng như vậy, hẳn là cũng là người không muốn nợ ân tình của người khác, anh có thể cứu tôi nhân cơ hội này cùng chuyện Tần Xuyên cứu tôi một khoản xóa bỏ." Anh trai hoàn toàn sẽ không để ý, lúc ấy Anh cứu cô cũng không phải hướng về phía có hồi báo.
Nhưng mà lúc này Từ Tiến cái gì cũng nghe không thấy, móng tay của anh ta vừa đen vừa nhọn, đâm vào trong lòng bàn tay.