Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Tần Xuyên, phảng phất như đang nói "Anh trai sao anh không nói cho em biết chuyện này!"
Tần Xuyên nhíu mày nhìn Chu Hành, trước mặt anh ta mà phủ nhận: "Tôi không biết anh."
Bùi Tần Tần lại thay đổi thái độ, tố cáo nhìn Chu Hành: "Anh làm sao có thể lừa gạt em?"
Chu Hành tâm rất mệt mỏi, anh ta không muốn lấy lý thuyết phục người khác, liền hỏi hai người bọn họ: "Các cậu tính toán đi nơi khác như thế nào? Cậu có xe không? Có biết lái xe không?"
Bùi Tần Tần nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên nhìn Bùi Tần Tần, hai người song song lắc đầu.
Chu Hành thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đúng rồi, các cậu cũng sẽ không thể lái xe, sẽ không nghĩ dựa vào đi bộ rời khỏi nơi này chứ? Người đi đường sẽ mệt mỏi, tang thi đi đường thì không, các cậu muốn đi tới đâu bị tang thi đuổi tới đó sao? Tiểu Xuyên cậu có thể chịu đựng được, Tần Tần thì sao? Em ấy đi một ngày thì buổi tối liền sinh bệnh chứ?"
Không phải, nam số bốn anh ta muốn ôm bắp đùi liền ôm bắp đùi, như thế nào luôn là công kích cá nhân cô đây!
“Anh trai! Em đi đường một ngày sẽ bị bệnh sao!" Nói to với anh ta là cô sẽ không!
Bùi Tần Tần coi chăn như Chu Hành vặn a vặn, ngẩng đầu muốn được Tần Xuyên ủng hộ.
Nhưng Tần Xuyên trầm mặc.
Anh cảm thấy là sẽ.
Trời nắng lớn, cô sẽ bị say nắng, mưa cô sẽ bị cảm lạnh, anh sẽ chỉ gϊếŧ người sẽ không biết khám bệnh.
Bùi Tần Tần từ trong trầm mặc của anh nhận được đáp án, cô che mũi giả ý nức nở nói: "Em đã biết anh trai, vậy là tình yêu đã biến mất đúng không?" 1551*!
*1551: Cách diễn đạt ban đầu chỉ có nghĩa là "đáng xấu hổ", nhưng vì cách phát âm tương tự như "ugh woo woo ugh" nên nó thường được dùng với nghĩa là "khóc một cách dễ thương"
Cái gì mà tình yêu đã biến mất?
Tần Xuyên bình tĩnh nhìn cô diễn trò, thấy hốc mắt cô thật sự bắt đầu phiếm hồng, mới giơ tay búng trán cô lên nói: "Đừng náo loạn, ngày mai tôi sẽ đi học lái xe."
Một chiếc xe mà thôi còn không làm khó được anh.
Chỉ là Tần Xuyên nói xong liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng, dường như nhận ra cái gì đó, ngay sau đó trên lầu truyền đến một trận âm thanh vật thể nhảy xuống.
Tô Địch sốt ruột lại không dám lớn tiếng kêu to, bước nhanh nhảy xuống thông báo: "Anh Chu! Cách đó hai trăm thước có một đám tang thi đang nhanh chóng tới gần chúng ta!"
Làm thế nào có thể?!
Chu Hành không dám ôm tâm lý may mắn, nói với Tần Xuyên: "Thu dọn đồ đạc lập tức rời đi!" Sau đó đi ra ngoài giúp Phạm Hưởng Tuế đỡ Từ Tiến suy yếu ra cửa.
Bọn họ nói đi là đi, rút lui rất thuần thục, vừa nhìn đã không ít lần chạy trối chết.
Bùi Tần Tần không dám kéo dài, lập tức xuống giường mang giày.
Nhưng tang thi tiến hóa tốc độ di động thật sự quá nhanh, Tần Xuyên ôm Lấy Bùi Tần Tần rời đi, ngay cả thời gian mang giày cũng không cho cô.
Lúc đi ra ngoài phòng, đám người Chu Hành đều đã ở trên xe.
Tần Xuyên ôm Bùi Tần Tần ngồi lên "Phanh" đóng cửa xe lại nói: "Đi về phía bắc."
Không ai nghi ngờ lời nói của anh, Chu Hành đạp mạnh chân ga hận không thể lái xe việt dã nhanh như tên lửa!
Thân thể Bùi Tần Tần theo quán tính nhào về phía trước, trước khi đυ.ng vào ghế trước bị Tần Xuyên đưa tay vớt lên vững chắc đặt vào trong ngực.
Cô không dám nhúc nhích, luôn cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng.
Quả thật hẳn là khẩn trương, đến khi một con tang thi nhào tới nóc xe đánh nát cửa sổ xe của bọn họ, trái tim mọi người đều vọt lên cổ họng!
Tần Xuyên rút đao chém đứt cánh tay tang thi đưa vào, nhìn tang thi hình thái yêu ma hóa trong gương chiếu hậu, nói với Chu Hành: "Trước khi tôi trở về bảo vệ tốt cho cô ấy." Không ngăn cản toàn bộ bọn chúng sẽ đuổi theo.
“Tiểu Xuyên cậu làm gì vậy? Cậu trở về!!" Chu Hành thấy thân thủ Tần Xuyên linh hoạt chui ra khỏi cửa sổ xe bị phá vỡ, tức giận hung hăng đánh xuống vô lăng.
"Anh trai." Bùi Tần Tần nắm lấy ống tay áo anh, trong mắt khẩn cầu —— nguy hiểm, đừng đi.
Tần Xuyên nhìn ánh mắt cô, nhẹ nhàng kiên quyết rút ống tay áo về nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ sớm trở về." Nếu anh không đi, cô không thể đi được.
Bùi Tần Tần ghé vào bên cửa sổ thấy anh rơi xuống đất một đao thu hoạch ba cái đầu tang thi cổ dài, tâm tình dần dần trầm xuống.
Tang thi lại dị biến, virus tiến hóa thật nhanh, lúc này mới không tới hai tháng! Dựa theo tốc độ này tiến hóa, căn bản không cần chờ ba năm, động thực vật sẽ biến thành nguy hiểm giống hậu kỳ như trong sách viết.
Người dị năng không theo kịp tốc độ dị biến của quái vật, phải chơi như thế nào?
Xe việt dã chở Bùi Tần Tần nhanh chóng đi xa, rất nhanh liền đem thân ảnh Tần Xuyên bỏ lại phía sau.
Trong xe mọi người đều rất khẩn trương, chỉ có Tô Địch dành thời gian từ trong túi lấy ra một cái kẹo sữa ném cho Bùi Tần Tần nói: "Đừng sợ, anh trai của em lợi hại như vậy nhất định sẽ không có việc gì, trước khi anh ấy trở về anh sẽ bảo vệ em."
Bùi Tần Tần rũ mắt cầm lấy kẹo sữa lặng lẽ nắm chặt đặt trên đầu gối, cô chỉ cần Tần Xuyên bảo vệ.
Phạm Hưởng Tuế phụ trách cảnh giác bên trái an toàn nói: "Chúng nó dường như trở nên mạnh mẽ hơn."
"Đúng vậy, từ đi đường xoắn xiêu vẹo đến bước đi như bay, đến bây giờ kéo dài tứ chi nứt ra một số bộ phận, đều chỉnh đến người không giống người, thi không giống thi, thật thành yêu quái." Tô Địch cầm súng trấn thủ bên phải, lưu ý đến vị trí của Bùi Tần Tần, bảo cô ngồi ở giữa, đừng cách cửa sổ xe bị phá gần như vậy.
Nhưng ngồi ở giữa sẽ cùng Từ Tiến ở cùng một chỗ.
Bùi Tần Tần liếc Từ Tiến nửa bên mắt bị bọc thành xác ướp, qua 12 giờ anh ta cũng không có dấu hiệu dị biến, đó chính là đã vượt qua.
Nhưng không biết vì sao hình như cô ngửi thấy mùi hôi thối trên người anh ta, cô không muốn, cũng không dám tới gần anh ta.
Từ Tiến nghe Tô Địch nói xong nhìn về phía Bùi Tần Tần, hai người nhìn nhau, ánh mắt anh ta lóe lên dẫn đầu dời tầm mắt, không để ý vết thương trên người, gian nan dịch sang bên cửa sổ không bị tổn hại nói: "Lại đây ngồi một chút đi, quá gần cửa sổ, sẽ có nguy hiểm." Cuối cùng, lại thêm một câu nói: "Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không biến thành tang thi."
“Đúng vậy." Tô Địch thò đầu trấn an cô nói: "Em gái yên tâm, anh Tiến đã qua 12 tiếng đồng hồ, anh ấy sẽ không biến thành quái vật nên em đừng sợ."
Bùi Tần Tần cũng nhớ rõ quả thật có một thời hạn, người bị tang thi cào qua thời gian đó không dị biến sẽ không dị biến.