"Các cậu là đang nói về tôi sao?" Chu Hành nhìn Bùi Tần Tần một giây nằm ngửa trốn trong chăn, tin chắc cô thật sự đã khỏe, bằng không cũng sẽ không có tinh thần như vậy.
Anh ta quay đầu hỏi Tần Xuyên, muốn biết bọn họ vừa rồi đang đàm luận gì về mình.
Tần Xuyên nhìn chằm chằm cái đống trên giường nghĩ thầm: Sợ hãi, rõ ràng nói đều là sự thật sợ cái gì?
Sau đó, anh trả lời Chu Hành: "Không có."
Bùi Tần Tần nghe Tần Xuyên phủ nhận, lại "vèo" xốc chăn lên nói: "Đúng vậy! Em chính là hỏi trong đội anh ai là lão đại, sau đó anh trai em nói là anh!" Cô tuyệt đối không thể nói trực tiếp tài nấu nướng của anh ta là nát!
Thật sao? Chu Hành híp mắt, nội tâm vẫn là rất hoài nghi, nhưng anh ta nhìn thấy ánh mắt Bùi Tần Tần thuần triệt như con nai nhỏ, nở nụ cười, không so đo.
Hai đứa xấu xa.
Anh ta đến là muốn hỏi: "Các cậu chuẩn bị đi đâu tiếp theo? Cậu có muốn đi nơi trú ẩn của nhân loại với tôi không? Tần Tần nghỉ ngơi một ngày một đêm đã hạ sốt, Từ Tiến trong lúc này cũng giải trừ nguy hiểm dị biến, chúng ta có thể lên đường."
Nơi trú ẩn của nhân loại?
Bùi Tần Tần nhìn về phía Tần Xuyên, hiển nhiên quyền quyết định ở chỗ anh, nhưng cô nhịn không được tò mò nói: "Nơi trú ẩn của nhân loại ở đâu? Đó có phải là quốc gia quản lý không? Nếu có nơi trú ẩn, vì sao một tháng nay đều không có đội cứu hộ đến cứu chúng tôi?"
Cuộc sống hiện tại của cô không nằm trong phạm vi miêu tả trong sách, nhưng cô nhớ rõ nữ chính được mấy anh lính cứu, anh lính cứu người sẽ không lựa chọn người! Không có khả năng nói chỉ cứu nữ chính không cứu những người sống sót khác, trừ phi nửa đường xảy ra nhân tố bất khả kháng.
Chu Hành nhìn Bùi Tần Tần nói: "Em không nhận được tin tức từ đài phát thanh sao? Nơi trú ẩn của nhân loại tạm thời được đặt ở thủ đô, cả nước chỉ có nơi đó không bị virus chiếm đóng, trước mắt quân đội quốc gia đang thanh lý các thành phố xung quanh thủ đô, chúng ta cách thủ đô xa như vậy, chỉ có thể tự cứu mình trước."
"Thủ đô không bị chiếm đóng? Khi nào anh nhận được tin này? Có chắc chắn không?" Không khoa học! Dân cư trong thủ đô dày đặc như vậy, thời điểm virus bộc phát hẳn là thành thị bị thương nặng nhất, trừ phi nhóm quân nhân đầu tiên vượt qua dị biến nhanh chóng khống chế virus lây lan.
Chu Hành gật đầu nói: "Nửa tháng trước nhận được, tuần trước cũng nhận được, tin tức CCTV phát ra khẳng định đáng tin cậy." Anh ta nói xong đem ánh mắt chuyển về phía Tần Xuyên, anh ta biết, giữa hai người bọn họ Tần Xuyên mới là người đưa ra quyết định.
Nhưng Tần Xuyên đối với nơi trú ẩn không có hứng thú, Chu Hành nhìn anh, anh liền nhìn Bùi Tần Tần, đem quyền quyết định ném trở về nói: "Cô muốn đi sao?"
"Anh ta hỏi chính là hỏi anh, anh đi em liền đi, anh không đi em liền không đi, dù sao anh ở đâu em liền đi nơi đó." Bùi Tần Tần dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn Chu Hành năm sáu giây, trong lòng đánh suy tính của riêng mình.
Nếu như bọn họ cùng nam số bốn đi quá gần, có thể bị cuốn vào trong cốt truyện chính hay không?
Cô không sao cả, cũng không thể để bắp đùi bị cuốn vào.
Tần Xuyên cảm thấy đi đâu cũng giống nhau, anh cân nhắc, hỏi Chu Hành một câu hỏi: "Thủ đô có gà không?"
Chu Hành: "... Cậu đừng dùng mặt đứng đắn nói những lời không đứng đắn như vậy!"
"Ha ha ha ha~" Bùi Tần Tần cười ngã xuống giường, mắt hạnh cong như trăng khuyết nhìn Chu Hành mờ mịt lại khϊếp sợ nói: "Anh ấy muốn ăn thịt gà, hỏi thủ đô của anh có gà sống hay không, hoặc là có thể ấp trứng gà con!" Anh ta là đang nghĩ đi đâu rồi!
"Ừm." Tần Xuyên gật đầu, ánh mắt nhìn Chu Hành có chút kỳ quái, hỏi thủ đô có gà hay không sao lại không đứng đắn?
Xấu hổ, Chu Hành giơ tay che biểu cảm rắn rỏi của mình, một lát buông xuống nói: "Vậy khẳng định có, các cậu cùng tôi xuất phát đi." Ngay cả khi không có, anh ta sẽ tìm ra cách để tìm cho bọn họ.
Hôm nay anh ta nhất định phải đưa bọn họ đi! Hai người này muốn vật tư không có vật tư, muốn phương tiện giao thông không có phương tiện giao thông, Tần Xuyên giá trị vũ lực cao hơn nữa cũng không thể liên tiếp ở trong tang thi bao vây toàn thân trở ra, huống hồ anh còn mang theo một Tần Tần không có bất kỳ năng lực sinh tồn nào, ngẫm lại liền nguy hiểm.
Anh ta không dám nói mình có thể bảo vệ bạn bè, nhưng dọc theo đường đi chỗ có thể giúp khẳng định tận lực giúp đỡ. Sức mạnh của một người là hữu hạn, chỉ có tất cả mọi người đoàn kết để vượt qua những khó khăn.
Sau khi Tần Xuyên nhận được đáp án mong muốn, lắc đầu cự tuyệt Chu Hành nói: "Tôi không đi cùng anh."
"Vì cái gì? Cậu đi đâu mà không đi tìm nơi tránh nạn? Thực vật động vật bên ngoài đang thay đổi và sẽ nguy hiểm hơn bây giờ. Cậu không vì mình suy nghĩ, cũng vì an nguy của Tần Tần mà suy nghĩ chứ?"
"A!!" Bùi Tần Tần cũng không muốn trở thành lợi thế kia để ràng buộc lão đại, giơ tay nói: "Em rất biết điều, trước khi các anh chưa xuất hiện em vẫn rất an toàn."
Chu Hành gϊếŧ người tru tâm hỏi: "Vậy người bị thực vật công kích lúc trước là ai?"
Ô ô ô diệt tâm, diệt tâm!
Bùi Tần Tần hừ một tiếng, xốc chăn quấn mình lại thầm nghĩ: Đó là đậu Hà Lan dị biến của mình, anh thì hiểu cái rắm! Khi mình trồng được đậu Hà Lan có hiểu biết, mình khiến cho nó ăn bất cứ người nào nó liền ăn người đó!
Tần Xuyên đi về trước giường Bùi Tần Tần ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để cô đừng buồn bực, ngẩng đầu nhìn Chu Hành nói: "Người của anh muốn gϊếŧ người của tôi, tôi sẽ không cùng đi cùng các anh."
"Ừm? Ai vậy? Ai muốn gϊếŧ em?" Bùi Tần Tần nghe thấy chuyện liên quan đến mình, vội vàng từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ truy vấn.
Cô làm sao để người ta hận?
Chu Hành bị biểu tình mờ mịt của cô chọc cười lại cảm thấy rất bất đắc dĩ, giải thích: "Phạm Hưởng Tuế không phải cố ý, cô ấy thật sự bị động tác đột ngột đứng dậy của Tần Tần dọa sợ, phản xạ có điều kiện muốn tự vệ. Sau này tôi không cho cô ấy tới gần Tần Tần là được rồi, cậu cùng Tần Tần ngồi phía sau, tôi cam đoan em ấy một mực vẫn ở trong tầm mắt của cậu."
"Phạm Muốn Ngủ muốn gϊếŧ em?" Bùi Tần Tần căn bản không biết Phạm Muốn Ngủ là ai, cô buồn bực ngồi dậy hỏi: "Vì sao anh nhất định phải để anh trai em đi theo anh?" Chẳng lẽ anh ta cũng nhìn trúng giá trị vũ lực của anh trai cô sao? Không phải chứ, một người có dị năng như anh ta đều muốn cướp người với cô nữa sao?
Được rồi, Chu Hành vừa nhìn liền biết Tần Xuyên chưa từng nói qua quan hệ của hai người bọn họ.
Anh ta đem quan hệ giữa anh và Tần Xuyên là bạn học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở nói cho Bùi Tần Tần, Bùi Tần Tần bừng tỉnh đại ngộ!